Showing posts with label study. Show all posts
Showing posts with label study. Show all posts

Friday, August 13, 2010

Home

1. Thi cử qua rồi, giờ còn có 2 tháng hè với 1 môn thi… Thôi trời kiu ai nấy dạ, chuyện tới đâu hay tới đó, cùng lắm nhận dắt chó thuê kiếm tiền nuôi cha mẹ già…

2. Bữa nay đang ngồi trong phòng chờ bác sĩ thì tự nhiên có điện thoại. Có điện thoại là biết có chuyện chẳng lành rồi đó, chớ bình thường có ai nhớ nhung gọi điện cho tiền tui đâu. Y như rằng, có em gứa kia từ VN gọi qua hỏi thăm mình nối dây mạng chưa, năn nỉ mình post hình má lúm đồng tiền đẹp trai cho ẻm coi. Ẻm đang nói chuyện mà nhỏ nào bạn ẻm cứ xỉ nhụt ẻm bò bò bò, hay có khi em kia ăn trúng thịt bò điên cứ thấy ụm bò miết. Tội cho mình đang thoi thóp mà phải dạ dạ thưa thưa tiếp chuyện ẻm.

3. Để kể cho nghe bữa nay ông bác sĩ làm gì nha. Theo kế hoạch dự định là bữa nay mình được sửa mũi đẹp trai ngời ngời rồi, vậy mà hổng biết sao sau khi ngồi chờ 15’, ông bác sĩ dzô kiu đẹp trai vậy rồi sửa mũi chi nữa? Đẹp hết phần người khác sao? Cái ổng ác độc lôi ra 2 miếng bông gòn dài dài chừng ngón tay trỏ nhúng vô loại độc dược gì đó rồi xài một cái nhíp dài thiệt dài nhét nhét miếng bông gòn vô sâu trong mũi, trời ơi ta nói tình thôi xót xa nước mắt chảy ra lìa lịa luôn nha. Một hồi sau ổng kéo hai sợi dây ra cái thọt, phán: giờ phải làm một cái computertomographie mới được. Tự nhiên mũi con người ta đang thở ngon lành 1 bên ổng làm sao nước nó chảy ròng ròng ra ướt hết nguyên bịch Tempo, giờ thút thít thở bằng miệng. Ai dzô nhà mình là thấy cái bịch rác trong phòng (không có thùng rác nha, thứ đó xa xỉ quá) trắng xóa một màu giấy, đầy ự một bịch. Cứ thử nhẩm tính 1 cuộn giấy 200 tờ, mỗi lần xì mũi mình xài 1-2 tờ, vậy mà có lần kỉ lục 1 ngày xài hết 1 cuộn đó Big Grin

4. Mỗi năm cứ tới độ này là mình xì trét dữ tợn. Tự vì sao? Tự mỗi năm kí hợp đồng nhà một lần, mà cái nhà này thiệt là ức chế, muốn đi từ năm đầu mà cuối cùng mình bị vướng lại đây 3 năm rồi. Năm ngoái về VN đúng lúc sắp hết hạn hợp đồng nên không tính, chớ 2 năm trước đó tìm nhà phải nói là tuyệt vọng luôn. Nhà rẻ thì hiếm, mà có cũng đâu phải dễ dàng mà thuê được, phải tranh giành với hàng chục mạng khác. Mà nếu được chọn lựa người ở chung thì mấy bạn chọn thằng tây nào nhanh nhẹn hoạt bát dzui dzẻ sạch sẽ tài chính đảm bảo không sợ quịt tiền nhà, hay 1 thằng nước ngoài nào đó nhìn hông đáng tin tưởng? Tóm lại là ác mộng. Gọi điện hỏi thăm coi hàng chục căn nhà, nhà nào cũng OK muốn thuê mà mấy bữa sau gọi lại (chớ không hề gọi lại cho mình) toàn là nghe từ chối không à. Nói chung cái cảnh không nhà không cửa lang thang nó khổ mà tốn kém lắm, nhưng năm nào mình cũng nuôi mộng chuyển nhà.

Năm nay cũng vậy. Bữa giờ kiếm nhà gọi điện viết mail hẹn quá trời. Quá ngán ngẩm, hôm qua coi cái nhà đầu tiên mình quyết định lẹ làng chơi luôn, chắc ông chủ nhà thấy mặt mình sáng sủa thông minh hiền lành chất phát nhân hậu đảm đang ổng ừ luôn Laughing

Định viết về nhà mới mà thôi thấy blog cũng đã dài, mình cũng đã mệt, thoai đi ngủ cho khỏe, mốt chuyển qua rồi nói luôn.

Chỉ nói trước cho mấy các bạn nghe: giờ ai qua Stuttgart có thể ngủ ké nhà mình rồi đó nha Big Grin Qua ít người thì ngủ chung cái ghế/giường sofa, qua nhiều người thì mấy bạn nằm đất hay ngoài hành lang, mình hy sinh ngủ trên ghế. Còn bạn nào có khách sạn 5 sao sẵn sàng đón tiếp mà cứ thích ngủ với mình thì mình sẽ xem xét (còn tùy độ tuổi, body với độ giàu có Laughing). Các bạn yên tâm, mình không có trọng nam khinh nữ, ai tới mà mình ghét thì mình đạp xuống đất ngủ hết khỏi lo Devil

Tuesday, June 8, 2010

Fan update

balloon

Chào các bạn thân yêu. Chắc lâu không nghe ngóng tin tức gì từ mình mấy bạn bứt rứt day dứt lắm hen. Bởi dzậy mình mới viết lá thư cập nhật tình hình này gởi đến các bạn hâm mộ yêu dấu của mình cho các bạn đỡ nhớ thương tương cà tương ớt Laughing

Số 1 La Mã xẹt xéo xéo / Pạn pò pị pịnh

Sau một tuần thiếu ăn dư ngủ, sáng thứ 2 tuần rồi bạn Pò quyết định dậy sớm ăn sáng rồi mới tung tăng đi học. Thế nhưng chưa học được bao lâu thì bụng bạn lên cơn đòi ăn dữ dội. Tới giữa tiết học thì tình hình chiến sự căng thẳng khủng khiếp, các cơn đau quặn chạy tới chạy lui lặp đi lặp lại trong bụng bạn sau một khoảng thời gian nhất định khiến bạn nghĩ thầm chắc mình sắp bể nước ối tới nơi rồi. Vậy mà tới khi bạn lết được về tới nhà đứng trong toilet mấy giây cái nước ối-giời-ơi đó nó mới chịu ra, nhưng cơn đau vẫn chưa dứt, thế là bạn dứt thêm một tô cơm một ly Pepsi để làm dịu bớt tình hình dân tình phản đối nhà nước cúp điện cúp nước trong trỏng vì chuyện đau bụng khi đói này mình cũng có kinh

nghiệm nhiều rồi. Thế nhưng mình vẫn đau như chưa bao giờ được đau. Mình cố gắng cầm cự mò mò trên net coi có phải mình gặp ác mộng đau ruột thừa hay hông. Điều tra triệu chứng xong mình tự chuẩn bịnh: rờ hoài không thấy cục gì cứng cứng gần háng (phần bụng gần háng nha mí bạn) nên tự bạn phán bịnh: Chưa sao!!

Sau mấy tiếng liền tìm kiếm tư thế dạng chân sao cho bớt đau mà không được, cuối cùng cơn đau cũng tự dứt khi mình… chìm vô giấc ngủ.

Mí ngày sau đó bụng mình vẫn rạo rực muốn phụt mực. Chắc đây là cái cảm giác chết trong lòng một ít nè. Bởi vậy mình quyết tâm không để đứa nào làm tổn thương mình một lần nữa. Mình phải tự yêu bản thân mình, bởi nếu mình không iu mình thì đứa nào nó iu? Thế là ngày mình ăn 3 bữa rồi dặm thêm sữa, da ua táo xoài đào bơ bánh quy chocolate. Mình thiệt là xì trét!!! Thời gian chat với facebook còn không có mà cứ phải lo đi chợ nấu ăn rửa chén ngày năm bảy bận khiến mình đang ăn mà muốn bật khóc nức nở rất là thảm thiết Crying Thế là thôi, sau 1 tuần ngủ quên không luyện tập thể thao + ăn uống kham khổ như vậy, 6 múi của mình đã tan biến theo giấc mộng anh Phelps xưa kia Crying

Bạn nào có cách ăn uống nào nhanh gọn no mà rẻ thì chỉ mình nhe.

Ngoài ác mộng ăn uống mình còn hay bị đau lưng dưới mà tình hình chưa được cải thiện cho lắm. Chắc do ngồi nhiều + hay mang vác nặng. Ta nói mỗi lần Pepsi giảm giá mình phải xách cả chục kg lên mí chục cái cầu thang vài ba bận như vậy để tiết kiệm mí chục cent đó chớ có phải sung sướng uống nước ngọt hoài đâu.

Hai La Mã xẹt xẹt xéo // Fan Mail

Bữa đang ngồi xoa xoa cái bụng 6 múi của mình thì nhận được tin nhắn của em gứa hâm mộ kia gởi từ VN qua. Ẻm kiu là ẻm đang hận đời định nhảy xuống lầu vô cầu tiêu tự tử cái tự nhiên ẻm đọc được cái note của mình, ẻm cười sặc sụa nước miếng văng tùm lum cái ẻm đi lau nhà, quên luôn chuyện tự tử. Mà mình nghĩ chắc ẻm nhớ mình quá nên nhắn tin mượn cớ cho đỡ nhớ thương vậy thôi Day dreaming Whistling

Rồi bữa khác, có em gứa kia gọi điện từ VN qua cho mình. Với tinh thần tiết kiệm kiêm thực tế, thích nhận quà ăn được xài được chứ đừng mua gấu bông huê hồng gọi điện chi tốn tiền, mình linh cảm có chuyện gì chẳng lành, sợ có ai đòi nợ, thế là mình nhắn tin lại hỏi có gì không em? Thế là ẻm gọi điện lại chửi mình một chập, người ta gọi thì bắt máy đê bày đặt nhắn tin chi chảnh hả, có mấy ngàn một phút đáng gì Worried Mình dạ dạ một hồi cho ẻm nguôi giận rồi cái mình nhẹ nhàng hỏi vậy có chuyện gì không em? Ẻm nói hông, gọi chơi thôi  Hypnotized  Con gái con đứa VN giờ sao nó ế mà nó dữ vậy ta? Hay tại nó dữ nó mới ế? Câu hỏi quá triết học này mình không thể trả lời, nhưng mình có thể kết luận được là nó còn ế dài dài Laughing và chắc là nó nhớ mình mới gọi để nghe tiếng anh í nói cho đỡ nhói con tim Big Grin

Rồi bữa khác nữa, có thằng kia từ Việt Nam nhắn tin, thường thì nó nịnh nọt xin nhạc mình dã man không thương tiếc nhưng đã một nghìn năm đếch nhớ gì tới mình, vậy mà nó nhắn tin trách móc tại sao mình không miêu tả nó đẹp long lanh cho bạn Cô Cô (Jambô) nghe. Ôi, hóa ra tình cảm anh em mí chục năm nay nó lại hờn trách mình chỉ vì người con gái ấy…

Học sinh tiêu biểu dưới mái trường XHCN

Mình là mình rất yêu nước nha mí bạn. Mí bạn thường xuyên thấy mình vui cười hạnh phúc chớ thiệt ra lúc nào trong lòng mình cũng một mang nặng một nỗi nhớ nhung khôn nguôi dành cho nước… mía nước sâm nước lèo nước mắm đậm đà bản sắc dân tộc quê hương. Mình thường thể hiện lòng yêu nước với các bạn ngoại quốc của mình qua việc học và việc… trễ giờ: ngủ trễ, dậy trễ, đi học trễ, đi chơi trễ nhưng đi ăn sớm Big Grin

Sau bao năm đèn sách, được các thế hệ thầy cô kính yêu nhồi nhét bao điều hay lẽ phải vô đầu mình, cuối cùng mình cũng đã… quên sạch, nhưng có một điều mình rất nhớ: phong cách học thụ động, ai nói gì nghe đó, ít khi suy nghĩ thắc mắc hỏi han hay chửi lại thầy cô lắm nha. Bởi vậy mình rất hâm mộ nhiều bạn tuy học có thể dở nhưng rất ham hỏi đó nhe. Như bữa thứ hai, tình cờ cô nhắc tới động từ aider trong tiếng Pháp, nghĩa là giúp đỡ. Cái bạn kia hỏi vậy giúp tui là m’aider phải hông cô? Nó có liên quan gì tới Mayday hông? Nói chung bọn Đức nhợn này tụi nó ít coi film nguyên bản tiếng Anh nên cũng không nhiều đứa biết Mayday là cái gì, đặc biệt có thằng Ý kia còn kiu Mayday! Mayday! nghĩa là Tui đây! Tui đây! Laughing Mình thì chắc luôn như đúng rồi, mà cả lớp nó cãi nhau 1 hồi cái bà cô wiki liền. Kết quả cuối cùng thì bạn nào đọc tới đây cũng biết rồi é, cãi mình không có kết quả tốt, tín hiệu cấp cứu quốc tế qua sóng âm Mayday bắt nguồn từ tiếng Pháp m’aider, năm 18-hồi-đó. Mà thực tế nói vậy là sai ngữ pháp nha mí bạn, ‘Aidez-moi!’ mới đúng. Đó, học sinh tiêu biểu XHCN như mình biểu đâu nghe đó thì làm sao có mấy chuyện hay ho như vầy để viết blog đúng hông? Big Grin

Có nhiều tiền là hạnh phúc

Ò, nhân tiện đang kể chuyện mái trường, mình kể luôn cho mí bạn nghe chuyện bà cô mình kể cho tụi mình nghe chuyện mái trường bên Pháp. Bả nói bên bển có mí đứa chưa tới 16 tuổi mà bỏ học giữa chừng rồi cuối cùng không bằng cấp không nghề nghiệp gì, bị cha mẹ chúng nó chửi quá xá. Nhiều bậc cha mẹ ở Pháp suốt ngày cằn nhằn con cái, mày phải học cho giỏi, phải vô ĐH, ra trường mới kiếm được tiền mới có cuộc sống sung sướng hạnh phúc. Nghe quen hông mí bạn? Big Grin Mà đúng rồi, vô được đại học chơi hết 4 năm có cái bằng ra trường xin được việc vô cơ quan ngồi chơi game facebook tám chuyện cuối tháng lãnh lương sướng quá còn gì. Phải chửi rủa thúc ép tụi nó thì tụi nó mới chịu học để sau này mới thành công chớ. Đó là mình nghĩ thầm lúc nghe bà cô kể vậy với giọng giận giữ kèm chút cay đắng. Rồi bả nói tiếp: Tiền cũng quan trọng, nhưng đâu phải là tất cả, quan trọng con người ta vui vẻ hạnh phúc và hài lòng với cuộc sống của mình. Nhìn lại bà cô với thân hình quá khổ với đồng lương giáo viên còm nhưng lúc nào cũng tươi cười vui vẻ nói năng huyên thuyên hoạt bát, mình nhận ra rằng bả hạnh phúc, chắc bả nói đúng. Mình hơn ai hết lẽ ra phải nhận thấy điều đó từ đầu. Công việc mơ ước của mình là một công việc đòi hỏi nhân viên phải năng động sáng tạo trong một môi trường thân thiện vui vẻ, đoàn kết, cạnh tranh ganh đua nhưng lành mạnh, áp lực nhưng vừa phải, chỉ để mọi người có động lực mà cố gắng. Mình chỉ muốn làm một nhân viên làm công ăn lương bình thường, hết giờ làm là quẳng gánh lo đi, dành thời gian cho bản thân và gia đình chớ không ham mở công ty đấu tranh cấu xé giành giựt này kia. Một căn nhà nhỏ nhỏ (bự quá dọn mệt) xíu xiu thôi là đủ. Về già đi bán bong bóng rồi tới lúc sắp bị quăng vô viện dưỡng lão cái mình bơm thiệt nhiều bong bóng đủ màu sắc cột vô căn nhà rồi bay qua Venezuela thăm thác nước thiên đường rồi ngủ nướng luôn ở đó tới cuối đời. Vậy có gọi là hạnh phúc hông?

À, giấc mơ cột bong bóng vô nhà đó hông phải là hoang đường chỉ có trong phim hoạt hình đâu nha mí bạn.

Ừa, nói thì nói vậy thôi chớ mình vẫn là một học sinh sinh viên phình phường, và má mình lần nào chat cũng mong muốn mình khỏe mạnh học giỏi… Tiếc là người sanh dziên Việt Nam tiêu biểu đó không có được cái nào hết Big Grin

Và rồi…

Sét quánh!!!

Bữa nay mới nhận được tin, kì thi sắp tới thi hết. Thế là chết, khỏi học tủ học quẻ gì hết nha mí bạn sanh dziên Dziệt SighSighSighSighSigh

Tuesday, May 18, 2010

Rồi…

Rồi.

Không bỏ công mấy tuần mình ôn luyện vừa chơi vừa học mà học như chơi, cuối cùng trời cũng sáng mắt cho mình đậu môn luật gây sự 25/40 Laughing

Nhưng mà dính chưởng môn kế toán rồi Hypnotized

Ta nói nản lắm rồi nhưng cũng ráng dạng háng cho qua cơn hoạn nạn này vì ngày mai sáng lạng bớt khốn nạn chớ biết sao giờ.

Giờ ngồi cầu…

trời khấn phật lạy chúa Jesus cho kì kiểm tra miệng tới không kiểm tra lại môn luật cho con nhờ.

Friday, February 26, 2010

We only got one life, one life…

…tonight I’m gonna live mine, live mine!

Exam
So, today was my last exam… of the month. I’m glad that Ewgeni gave me some tips, seeds of hope, to make that impossible mission look not that impossible. Well at least I tried, not really hard though, but at least I now have a chance.

Anyway, exams were over and I kinda have the special talent to be able to forget everything after an exam so yeah, they’re all forgotten. Maybe it’s the unusually high amount of caffeine in blood this week (does it even go into the blood? Well, who cares!), but I've been feeling really really… energized. I meant I’m really *high pichted voice* EXCITED about the semester break I’m currently having. That’s right, no school until the end of April. PartyPartyParty

OK OK, I need to cool down. So I have to make plan for the vacation. Unless… I’ve already made it, ha!

Party

Rediscover Stuttgart
In the past two and a half year living in Stuttgart, I spent most of the time sitting home feeling poor, sick and of course, hungry and sleepy and lazy Big Grin I wasted two years of my awesomeness Laughing, so I have to take it back, take it ALL back. I’ll live my life to the fullest, starting with rediscovering the city.

GSoC
I don’t think I’’ll be choosen, but I’ll give it a try this year.

Zürich
Too early to say anything, but it’s a nice plan (and I’m like the last minute plan changer Big Grin)

Intensiver Sprachkurs
I’m out Sad

And I’ve always wanted to visit La petit France, in sommer and winter.

And music.

And jobs.

And software

So many thing to do but I know what I want to do right now: go to bed Laughing

Sunday, February 21, 2010

Luật rừng

Lấy cái tiêu đề câu khách rẻ tiền vậy thôi, chớ thiệt ra mình kể chuyện nhảm cho mí bạn nghe. Như một số bạn đã biết thì bữa qua mình thi một luật dân sự (Private law, thiệt ra dịch vậy cũng không chính xác vì hệ thống luật của nó khác với mình). Mặc dù cũng kha khá người biết (trong số đó không đứa nào thèm thăm hỏi chúc bạn may mắn gì hết) nhưng thôi kệ, mình vẫn cập nhật tình hình cho mí bạn nghe chơi.

Nói chung trình độ tiếng Đức siêu đẳng của mình thì mí bạn biết rồi đó, cộng thêm trình độ lười siêu cấp vô địch của mình thì mí bạn tự đoán ra mình học bài nhiều hay ít hen. Kết quả là bữa nay vô thi, đề ra 40 câu trắc nghiệm.

  • 1/3 trong số đó: Há há, không bỏ công mình đọc sách thánh hiền bấy lâu (thiệt ra là cuốn sách trắc nghiệm), khoảng 1/3 câu hỏi y chang trong sách luôn, đổi chút xíu Laughing
  • 1/3 tiếp theo: Chắc 5 ăn 5 thua quá Big Grin
  • 1/3 còn lại: Á đù, WDF!!! (Was ist die Frage??? – hông hiểu đề nói gì hết), thế là cứ B B B B mà chọn Rolling on the floor

Bài học rút ra được từ môn này là gì?

  • Học một cách thông minh, làm bài có chiến thuật, quan trọng là phải nhớ hết đáp án trong cuốn 350 câu hỏi trắc nghiệm đó Laughing
  • Mà cuốn sách đó mượn thư viện khó khăn lắm nha, mà bần cùng sanh đạo tặc, à không, cái khó ló cái khôn, mình đã tìm ra chiến thuật đấu tranh giành giựt để luôn có sách những ngày gần thi (mấy ngày đó quan trọng, tại tới gần thi mình mới sợ hãi học hành chút đỉnh Laughing).
  • Một phát hiện khác hay ho nữa là trong thư viện có cái máy scan sách rất là hiện đại. Để cuốn sách lên cái bàn đen, bỏ tay ra, 3 giây sau nó đã scan xong. Chất lượng thế nào thì chưa thử vì bữa đó không có đem USB, để bữa nào quỡn quỡn mình kiếm tờ báo Playku scan thử cho mấy bạn coi hén Laughing
  • Một phát hiện liên quan tới thư viện nữa là ở trỏng có mấy cái cabin nhảy vô đóng cửa ngồi… chat không bị mí đứa khác nhòm nhó nha. Mà muốn bí mật hơn thì có mí cái phòng riêng trong thư viện luôn, vô đó đóng cửa rồi làm gì ở trỏng hỏng ai biết Devil
  • Học môn này cũng có mấy cái dzui dzui, ví dụ như mình mới biết bên này có thuế chó nha Laughing Nghe mà cứ như thời chị Dậu phải đóng tô đóng thuế nhảm nhí mà bán chó đợ con. Rồi trong luật có cái điều khoản tiền tiêu vặt nữa (Pocket money paragraph) Big Grin Thiệt ra tên nó mình thấy mắc cười vậy thôi chớ nội dung cũng chí lý hehe.
  • Còn cái này không có học trong lớp luật, nhưng mà gần đây mình mới biết người Việt Nam mình may mắn lắm đó nha mấy bạn, được quyền thoải mái tự do tự hào là người Việt Nam (dù ít khi xài tới) chớ tụi Đức có luật rõ ràng, cấm nói tôi tự hào là người Đức đó nha. Lý do tại sao thì bạn mình nó giải thích là cũng do pa người Áo nổi tiếng hồi xưa đó gây ra é.
  • Một bạn khác nói cho mình nghe chưa kiểm chứng, ở đây nếu cô đơn mình mình như mấy bạn ế xệ như cái bánh rế trong MB thì hổng được phép xin con nuôi. Cái luật này thì mình thấy nhảm ghê, phải mà ở VN cũng vậy thì Angelina Jolie với Brad Pitt đi qua cái đi về tay không rồi hen. Hèn chi Brüno với Madonna phải qua châu Phi đổi iPod Laughing

Wednesday, October 28, 2009

Not So Mini blog

  1. Giai đoạn 2 của chương trình học khác hẳn với 4 HK đầu. Sự khác biệt rõ ràng nhất là chương trình học không còn cố định và bày sẵn cho xơi như trước nữa. Mọi người phải tự lựa chọn môn nào mình muốn (và có khả năng) học, tự chọn trình tự, chọn chuyên ngành, chọn ngành ứng dụng… blah blah blah blah… nói chung rất nhiều thứ phải tìm hiểu và chọn lựa, nhưng ngặt nỗi là người Việt Nam nói chung và châu Á nói riêng (theo nhận định của mình) có cái kĩ năng quyết định (decision making) rất là kém. Mà mình thì nói không phải khoe chứ cái áo cái quần còn không quyết định được mua cái nào thì trình độ tới đâu mí bạn biết rồi đó :D

    Học kì này mình chọn nhẹ nhàng có… 5 môn :-< với áp lực là phải đậu hết. Chưa gì mà thấy lịch học 4 kì còn lại căng như dây đờn rồi đó nha, bởi vậy mới bắt đầu học kì có 1 tuần rưỡi mà mình cảm thấy chưa bao giờ xợ hãi như lúc này… Căn bản là dù có (hơi hơi) cố gắng, mãi mãi người nước ngoài vẫn thua thiệt so với người bản xứ…

    Nhìn đi nhìn lại thì thấy cái chương trình học cũng hay ho lắm. Haha, chắc mình bịnh thiệt rồi, dạo này mê học nữa chớ :)) Mờ thiệt, chương trình học và những kì nghỉ hợp lý làm sinh viên có hứng thú (dù mấy pa giáo sư nhanh chóng làm mình hết hứng). Mình muốn học cho hết, muốn thử cho biết, muốn đi nước ngoài học, muốn điểm thiệt tốt. Nhưng mờ……………………… hehe :D :D
  2. Cuộc sống sinh viên đúng là thiên đường (nếu bạn có tiền). Lâu lâu được lôi đầu ra tặng hàng thử như mình tuần trước, gì cũng được giảm giá, được ưu đãi, không phải lo nghĩ nhiều miếng cơm manh áo (nếu bạn có tiền). Học, ăn, cuối tuần đi chơi với bạn bè, ăn gì đó ngon ngon uống gì đó cháy cháy cổ lắc gì đó giải phóng năng lượng xả xì trét thì còn gì sướng hơn (tất nhiên nếu bạn có tiền).

    Mà mình thì không có tiền…

    Nhưng không có nghĩa mình không dzui dzẻ được. Mỗi ngày đập đàn một chút, học mấy môn nhảm nhí, cũng ăn, cũng uống, cũng chơi… Chết đói tính sau :D
  3. Bữa nay lang thang vô tình quyết định lượn vô nhà sách kia coi. 4 tầng, thảm màu sẫm, kệ sách màu sẫm, ánh sáng vàng làm sách và mấy cái đồ linh tinh này nọ nổi bật ghê, nhất là đồ trang trí noel. Có nguyên mấy dãy ghế êm ái cho mọi người ngồi đọc sách, hay nếu thích thì có bàn nguồi uống cafe và ăn nhẹ. Có chỗ vui chơi cho trẻ em. Giống nhiều tòa nhà ở đây, không gian được thiết kế rộng rãi và mở ở giữa nên các tầng có thể nhìn thấy được tầng khác. Trên trần nhà cao nhất có gắn đèn màu trắng và tím rất dịu dàng. Nói chung là lượn lờ trong cái không gian đó cảm thấy rất thoải mái… Mình nghĩ nếu mà mình học cái này không xong chắc mình chuyển qua học kiến trúc ngành nội thất quá. Có ai tài trợ mình 10 năm học nữa không? Học xong mình thiết kế cho cái nhà đẹp nộng nẫy nuôn :D
  4. Lượn qua lượn lại trong cái nhà sách đó, đọc hết trang đầu của The Lost Symbol, rờ đủ thú bông, khoái chỉ với cục magnet in chữ MORGEN LATTE =)) Câu đầy đủ là “sáng sáng tui uống 1 ly Latte Macchiato”, có 2 chữ SÁNG với LATTE được in to :))

    Quên, quay lại chủ đề chính. Sau khi nhòm ngó sờ mó cho đã rồi mình mới đặt chưng vô lãnh địa cookbook. Trời ơi ta nói đang đói mà coi sách nuốt nước miếng ừng ực. Nhắc mới nhớ bữa trưa nay mình ăn cái Croissant nhân xúc xích phô mai (ực), nó giòn nó béo nó thơm gì đâu (ực ực). Quan trọng là giờ mình biết mình vẫn còn ước mơ mà mình hứng thú theo đuổi (không như em M. cùi bắp cùi lúa nói cả đời mình không biết ước mơ là gì): Được ăn ngon được ăn Gourmet. Giấc mộng Pastry sống lại trong ta…

Thôi nhảm đủ rồi, ngủ :D :D

Tuesday, April 21, 2009

Mini blogs #3

1. Monsters VS. Aliens
Cuối cùng, sau bao ngày chờ đợi, sau bao lần dự định, sau bao lần dịch dời, cuối cùng mình cũng được thỏa ước nguyện coi được 1 bộ film 3D ngoài rạp. Lần trước đi coi Wall-E nó chiếu digital không thôi là mình thấy sung sướng quá trời rồi. Ta nói hình nó rõ đẹp, sáng sủa, màu sắc tươi roi rói, mà đặc biệt là film chiếu bằng máy chiếu kĩ thuật số nên nó hông có bị trầy xước như film 35mm.

Trước khi đi coi film 3D mình cũng lo lắng, mắt mình cận có coi được không, có nhức mắt hông, cái kiếng xanh đỏ đó nó có làm màu của film bị sai hông, tại có lần Nils nó đem cái kiếng xanh đỏ lên trường coi cái video demo của nVidia thử thấy vẫn có chỗ bị xanh hoặc đỏ.

(còn tiếp)

2. Bảo vệ môi trường
Mình, tự hào là một người Việt Nam sống ở châu Âu, lâu lâu cũng hay hô hào bảo vệ môi trường này nọ kia (còn tiếp)

3. Hàng xóm mới
(chưa viết gì nhưng còn tiếp)

4. Học kì mới
Vậy là học kì mới bắt đầu rồi nha. Mình nghỉ học được 2 tháng hơn chứ tính ra nghỉ được có 1 tuần trọn vẹn, không lo thi cử, không lo làm bài nộp, mà được cái dzu dziên là tuần đó… bịnh.

Mà thôi, dù sao cũng ăn cũng ngủ đủ rồi, học kì mới lại cố gắng học tập tốt lao động tốt bù lại cho kì vừa rồiBig Grin. Bữa nhìn cái lịch học kì mới mà choáng váng Surprise. Tính ra học có 2 môn à Rolling on the floor. Nói vậy thôi chứ 2 buổi thầy nói (chắc không đi rồi đó), 3-4 buổi làm bài + nghe Tutor nói. Nhưng còn cái quỷ Software thực hành kia yêu cầu tuần phải ngồi viết code 10 tiếng với 2 đứa chung nhóm… Nhưng vậy là khỏe re rồi đó, nhớ lại học kì trước thiệt kinh hoàng, 8 môn chưa kể Übung (Practice). Bởi mới nói cái học kì vừa rồi nó xì trét xì tin gì đâu…

5. Chasing Pavements
Chasing Pavements thì chắc ai cũng biết, cái cô hát dzề mối tình đầu của cổ, mà cái câu chủ chốt trong bài là cổ thắc mắc hông biết có nên chạy theo cái pavements (lề đường chăng?) hông (nhìn tướng cổ chắc mình hiểu lý do sao cổ đắn đo dzữ dzậy Laughing), dù là cái pavements nì nó hông dắt tới đâu. Còn cái pavement đó nó là metaphor (ẩn dụ chăng?) cho cái gì thì chắc ai nghe cũng biết hén.

Nhưng hông phải ai cũng biết bài thứ 2 trong Single đó, như một câu trả lời, một quyết định…

2. That’s it. I quit. I’m moving on.

Hehe, có nhiều sự thật dù đã biết, nhưng nghe nói ra (hay đọc được) vẫn cảm thấy đau lòng… Tại sao tại sao?