Showing posts with label stress. Show all posts
Showing posts with label stress. Show all posts

Saturday, November 5, 2011

Friday, August 13, 2010

Home

1. Thi cử qua rồi, giờ còn có 2 tháng hè với 1 môn thi… Thôi trời kiu ai nấy dạ, chuyện tới đâu hay tới đó, cùng lắm nhận dắt chó thuê kiếm tiền nuôi cha mẹ già…

2. Bữa nay đang ngồi trong phòng chờ bác sĩ thì tự nhiên có điện thoại. Có điện thoại là biết có chuyện chẳng lành rồi đó, chớ bình thường có ai nhớ nhung gọi điện cho tiền tui đâu. Y như rằng, có em gứa kia từ VN gọi qua hỏi thăm mình nối dây mạng chưa, năn nỉ mình post hình má lúm đồng tiền đẹp trai cho ẻm coi. Ẻm đang nói chuyện mà nhỏ nào bạn ẻm cứ xỉ nhụt ẻm bò bò bò, hay có khi em kia ăn trúng thịt bò điên cứ thấy ụm bò miết. Tội cho mình đang thoi thóp mà phải dạ dạ thưa thưa tiếp chuyện ẻm.

3. Để kể cho nghe bữa nay ông bác sĩ làm gì nha. Theo kế hoạch dự định là bữa nay mình được sửa mũi đẹp trai ngời ngời rồi, vậy mà hổng biết sao sau khi ngồi chờ 15’, ông bác sĩ dzô kiu đẹp trai vậy rồi sửa mũi chi nữa? Đẹp hết phần người khác sao? Cái ổng ác độc lôi ra 2 miếng bông gòn dài dài chừng ngón tay trỏ nhúng vô loại độc dược gì đó rồi xài một cái nhíp dài thiệt dài nhét nhét miếng bông gòn vô sâu trong mũi, trời ơi ta nói tình thôi xót xa nước mắt chảy ra lìa lịa luôn nha. Một hồi sau ổng kéo hai sợi dây ra cái thọt, phán: giờ phải làm một cái computertomographie mới được. Tự nhiên mũi con người ta đang thở ngon lành 1 bên ổng làm sao nước nó chảy ròng ròng ra ướt hết nguyên bịch Tempo, giờ thút thít thở bằng miệng. Ai dzô nhà mình là thấy cái bịch rác trong phòng (không có thùng rác nha, thứ đó xa xỉ quá) trắng xóa một màu giấy, đầy ự một bịch. Cứ thử nhẩm tính 1 cuộn giấy 200 tờ, mỗi lần xì mũi mình xài 1-2 tờ, vậy mà có lần kỉ lục 1 ngày xài hết 1 cuộn đó Big Grin

4. Mỗi năm cứ tới độ này là mình xì trét dữ tợn. Tự vì sao? Tự mỗi năm kí hợp đồng nhà một lần, mà cái nhà này thiệt là ức chế, muốn đi từ năm đầu mà cuối cùng mình bị vướng lại đây 3 năm rồi. Năm ngoái về VN đúng lúc sắp hết hạn hợp đồng nên không tính, chớ 2 năm trước đó tìm nhà phải nói là tuyệt vọng luôn. Nhà rẻ thì hiếm, mà có cũng đâu phải dễ dàng mà thuê được, phải tranh giành với hàng chục mạng khác. Mà nếu được chọn lựa người ở chung thì mấy bạn chọn thằng tây nào nhanh nhẹn hoạt bát dzui dzẻ sạch sẽ tài chính đảm bảo không sợ quịt tiền nhà, hay 1 thằng nước ngoài nào đó nhìn hông đáng tin tưởng? Tóm lại là ác mộng. Gọi điện hỏi thăm coi hàng chục căn nhà, nhà nào cũng OK muốn thuê mà mấy bữa sau gọi lại (chớ không hề gọi lại cho mình) toàn là nghe từ chối không à. Nói chung cái cảnh không nhà không cửa lang thang nó khổ mà tốn kém lắm, nhưng năm nào mình cũng nuôi mộng chuyển nhà.

Năm nay cũng vậy. Bữa giờ kiếm nhà gọi điện viết mail hẹn quá trời. Quá ngán ngẩm, hôm qua coi cái nhà đầu tiên mình quyết định lẹ làng chơi luôn, chắc ông chủ nhà thấy mặt mình sáng sủa thông minh hiền lành chất phát nhân hậu đảm đang ổng ừ luôn Laughing

Định viết về nhà mới mà thôi thấy blog cũng đã dài, mình cũng đã mệt, thoai đi ngủ cho khỏe, mốt chuyển qua rồi nói luôn.

Chỉ nói trước cho mấy các bạn nghe: giờ ai qua Stuttgart có thể ngủ ké nhà mình rồi đó nha Big Grin Qua ít người thì ngủ chung cái ghế/giường sofa, qua nhiều người thì mấy bạn nằm đất hay ngoài hành lang, mình hy sinh ngủ trên ghế. Còn bạn nào có khách sạn 5 sao sẵn sàng đón tiếp mà cứ thích ngủ với mình thì mình sẽ xem xét (còn tùy độ tuổi, body với độ giàu có Laughing). Các bạn yên tâm, mình không có trọng nam khinh nữ, ai tới mà mình ghét thì mình đạp xuống đất ngủ hết khỏi lo Devil

Tuesday, June 8, 2010

Fan update

balloon

Chào các bạn thân yêu. Chắc lâu không nghe ngóng tin tức gì từ mình mấy bạn bứt rứt day dứt lắm hen. Bởi dzậy mình mới viết lá thư cập nhật tình hình này gởi đến các bạn hâm mộ yêu dấu của mình cho các bạn đỡ nhớ thương tương cà tương ớt Laughing

Số 1 La Mã xẹt xéo xéo / Pạn pò pị pịnh

Sau một tuần thiếu ăn dư ngủ, sáng thứ 2 tuần rồi bạn Pò quyết định dậy sớm ăn sáng rồi mới tung tăng đi học. Thế nhưng chưa học được bao lâu thì bụng bạn lên cơn đòi ăn dữ dội. Tới giữa tiết học thì tình hình chiến sự căng thẳng khủng khiếp, các cơn đau quặn chạy tới chạy lui lặp đi lặp lại trong bụng bạn sau một khoảng thời gian nhất định khiến bạn nghĩ thầm chắc mình sắp bể nước ối tới nơi rồi. Vậy mà tới khi bạn lết được về tới nhà đứng trong toilet mấy giây cái nước ối-giời-ơi đó nó mới chịu ra, nhưng cơn đau vẫn chưa dứt, thế là bạn dứt thêm một tô cơm một ly Pepsi để làm dịu bớt tình hình dân tình phản đối nhà nước cúp điện cúp nước trong trỏng vì chuyện đau bụng khi đói này mình cũng có kinh

nghiệm nhiều rồi. Thế nhưng mình vẫn đau như chưa bao giờ được đau. Mình cố gắng cầm cự mò mò trên net coi có phải mình gặp ác mộng đau ruột thừa hay hông. Điều tra triệu chứng xong mình tự chuẩn bịnh: rờ hoài không thấy cục gì cứng cứng gần háng (phần bụng gần háng nha mí bạn) nên tự bạn phán bịnh: Chưa sao!!

Sau mấy tiếng liền tìm kiếm tư thế dạng chân sao cho bớt đau mà không được, cuối cùng cơn đau cũng tự dứt khi mình… chìm vô giấc ngủ.

Mí ngày sau đó bụng mình vẫn rạo rực muốn phụt mực. Chắc đây là cái cảm giác chết trong lòng một ít nè. Bởi vậy mình quyết tâm không để đứa nào làm tổn thương mình một lần nữa. Mình phải tự yêu bản thân mình, bởi nếu mình không iu mình thì đứa nào nó iu? Thế là ngày mình ăn 3 bữa rồi dặm thêm sữa, da ua táo xoài đào bơ bánh quy chocolate. Mình thiệt là xì trét!!! Thời gian chat với facebook còn không có mà cứ phải lo đi chợ nấu ăn rửa chén ngày năm bảy bận khiến mình đang ăn mà muốn bật khóc nức nở rất là thảm thiết Crying Thế là thôi, sau 1 tuần ngủ quên không luyện tập thể thao + ăn uống kham khổ như vậy, 6 múi của mình đã tan biến theo giấc mộng anh Phelps xưa kia Crying

Bạn nào có cách ăn uống nào nhanh gọn no mà rẻ thì chỉ mình nhe.

Ngoài ác mộng ăn uống mình còn hay bị đau lưng dưới mà tình hình chưa được cải thiện cho lắm. Chắc do ngồi nhiều + hay mang vác nặng. Ta nói mỗi lần Pepsi giảm giá mình phải xách cả chục kg lên mí chục cái cầu thang vài ba bận như vậy để tiết kiệm mí chục cent đó chớ có phải sung sướng uống nước ngọt hoài đâu.

Hai La Mã xẹt xẹt xéo // Fan Mail

Bữa đang ngồi xoa xoa cái bụng 6 múi của mình thì nhận được tin nhắn của em gứa hâm mộ kia gởi từ VN qua. Ẻm kiu là ẻm đang hận đời định nhảy xuống lầu vô cầu tiêu tự tử cái tự nhiên ẻm đọc được cái note của mình, ẻm cười sặc sụa nước miếng văng tùm lum cái ẻm đi lau nhà, quên luôn chuyện tự tử. Mà mình nghĩ chắc ẻm nhớ mình quá nên nhắn tin mượn cớ cho đỡ nhớ thương vậy thôi Day dreaming Whistling

Rồi bữa khác, có em gứa kia gọi điện từ VN qua cho mình. Với tinh thần tiết kiệm kiêm thực tế, thích nhận quà ăn được xài được chứ đừng mua gấu bông huê hồng gọi điện chi tốn tiền, mình linh cảm có chuyện gì chẳng lành, sợ có ai đòi nợ, thế là mình nhắn tin lại hỏi có gì không em? Thế là ẻm gọi điện lại chửi mình một chập, người ta gọi thì bắt máy đê bày đặt nhắn tin chi chảnh hả, có mấy ngàn một phút đáng gì Worried Mình dạ dạ một hồi cho ẻm nguôi giận rồi cái mình nhẹ nhàng hỏi vậy có chuyện gì không em? Ẻm nói hông, gọi chơi thôi  Hypnotized  Con gái con đứa VN giờ sao nó ế mà nó dữ vậy ta? Hay tại nó dữ nó mới ế? Câu hỏi quá triết học này mình không thể trả lời, nhưng mình có thể kết luận được là nó còn ế dài dài Laughing và chắc là nó nhớ mình mới gọi để nghe tiếng anh í nói cho đỡ nhói con tim Big Grin

Rồi bữa khác nữa, có thằng kia từ Việt Nam nhắn tin, thường thì nó nịnh nọt xin nhạc mình dã man không thương tiếc nhưng đã một nghìn năm đếch nhớ gì tới mình, vậy mà nó nhắn tin trách móc tại sao mình không miêu tả nó đẹp long lanh cho bạn Cô Cô (Jambô) nghe. Ôi, hóa ra tình cảm anh em mí chục năm nay nó lại hờn trách mình chỉ vì người con gái ấy…

Học sinh tiêu biểu dưới mái trường XHCN

Mình là mình rất yêu nước nha mí bạn. Mí bạn thường xuyên thấy mình vui cười hạnh phúc chớ thiệt ra lúc nào trong lòng mình cũng một mang nặng một nỗi nhớ nhung khôn nguôi dành cho nước… mía nước sâm nước lèo nước mắm đậm đà bản sắc dân tộc quê hương. Mình thường thể hiện lòng yêu nước với các bạn ngoại quốc của mình qua việc học và việc… trễ giờ: ngủ trễ, dậy trễ, đi học trễ, đi chơi trễ nhưng đi ăn sớm Big Grin

Sau bao năm đèn sách, được các thế hệ thầy cô kính yêu nhồi nhét bao điều hay lẽ phải vô đầu mình, cuối cùng mình cũng đã… quên sạch, nhưng có một điều mình rất nhớ: phong cách học thụ động, ai nói gì nghe đó, ít khi suy nghĩ thắc mắc hỏi han hay chửi lại thầy cô lắm nha. Bởi vậy mình rất hâm mộ nhiều bạn tuy học có thể dở nhưng rất ham hỏi đó nhe. Như bữa thứ hai, tình cờ cô nhắc tới động từ aider trong tiếng Pháp, nghĩa là giúp đỡ. Cái bạn kia hỏi vậy giúp tui là m’aider phải hông cô? Nó có liên quan gì tới Mayday hông? Nói chung bọn Đức nhợn này tụi nó ít coi film nguyên bản tiếng Anh nên cũng không nhiều đứa biết Mayday là cái gì, đặc biệt có thằng Ý kia còn kiu Mayday! Mayday! nghĩa là Tui đây! Tui đây! Laughing Mình thì chắc luôn như đúng rồi, mà cả lớp nó cãi nhau 1 hồi cái bà cô wiki liền. Kết quả cuối cùng thì bạn nào đọc tới đây cũng biết rồi é, cãi mình không có kết quả tốt, tín hiệu cấp cứu quốc tế qua sóng âm Mayday bắt nguồn từ tiếng Pháp m’aider, năm 18-hồi-đó. Mà thực tế nói vậy là sai ngữ pháp nha mí bạn, ‘Aidez-moi!’ mới đúng. Đó, học sinh tiêu biểu XHCN như mình biểu đâu nghe đó thì làm sao có mấy chuyện hay ho như vầy để viết blog đúng hông? Big Grin

Có nhiều tiền là hạnh phúc

Ò, nhân tiện đang kể chuyện mái trường, mình kể luôn cho mí bạn nghe chuyện bà cô mình kể cho tụi mình nghe chuyện mái trường bên Pháp. Bả nói bên bển có mí đứa chưa tới 16 tuổi mà bỏ học giữa chừng rồi cuối cùng không bằng cấp không nghề nghiệp gì, bị cha mẹ chúng nó chửi quá xá. Nhiều bậc cha mẹ ở Pháp suốt ngày cằn nhằn con cái, mày phải học cho giỏi, phải vô ĐH, ra trường mới kiếm được tiền mới có cuộc sống sung sướng hạnh phúc. Nghe quen hông mí bạn? Big Grin Mà đúng rồi, vô được đại học chơi hết 4 năm có cái bằng ra trường xin được việc vô cơ quan ngồi chơi game facebook tám chuyện cuối tháng lãnh lương sướng quá còn gì. Phải chửi rủa thúc ép tụi nó thì tụi nó mới chịu học để sau này mới thành công chớ. Đó là mình nghĩ thầm lúc nghe bà cô kể vậy với giọng giận giữ kèm chút cay đắng. Rồi bả nói tiếp: Tiền cũng quan trọng, nhưng đâu phải là tất cả, quan trọng con người ta vui vẻ hạnh phúc và hài lòng với cuộc sống của mình. Nhìn lại bà cô với thân hình quá khổ với đồng lương giáo viên còm nhưng lúc nào cũng tươi cười vui vẻ nói năng huyên thuyên hoạt bát, mình nhận ra rằng bả hạnh phúc, chắc bả nói đúng. Mình hơn ai hết lẽ ra phải nhận thấy điều đó từ đầu. Công việc mơ ước của mình là một công việc đòi hỏi nhân viên phải năng động sáng tạo trong một môi trường thân thiện vui vẻ, đoàn kết, cạnh tranh ganh đua nhưng lành mạnh, áp lực nhưng vừa phải, chỉ để mọi người có động lực mà cố gắng. Mình chỉ muốn làm một nhân viên làm công ăn lương bình thường, hết giờ làm là quẳng gánh lo đi, dành thời gian cho bản thân và gia đình chớ không ham mở công ty đấu tranh cấu xé giành giựt này kia. Một căn nhà nhỏ nhỏ (bự quá dọn mệt) xíu xiu thôi là đủ. Về già đi bán bong bóng rồi tới lúc sắp bị quăng vô viện dưỡng lão cái mình bơm thiệt nhiều bong bóng đủ màu sắc cột vô căn nhà rồi bay qua Venezuela thăm thác nước thiên đường rồi ngủ nướng luôn ở đó tới cuối đời. Vậy có gọi là hạnh phúc hông?

À, giấc mơ cột bong bóng vô nhà đó hông phải là hoang đường chỉ có trong phim hoạt hình đâu nha mí bạn.

Ừa, nói thì nói vậy thôi chớ mình vẫn là một học sinh sinh viên phình phường, và má mình lần nào chat cũng mong muốn mình khỏe mạnh học giỏi… Tiếc là người sanh dziên Việt Nam tiêu biểu đó không có được cái nào hết Big Grin

Và rồi…

Sét quánh!!!

Bữa nay mới nhận được tin, kì thi sắp tới thi hết. Thế là chết, khỏi học tủ học quẻ gì hết nha mí bạn sanh dziên Dziệt SighSighSighSighSigh

Monday, March 23, 2009

L!

and the worse kind of it, the kind doesn’t fight…

Thursday, March 12, 2009

Mini Blogs 2

IMG_9016
Đang ở Hannover, mới từ Hamburg về.
Kiệt sức....
Bực bội bài bạc...
Nhớ nhà... Nhớ cái giường... Nhớ những ngày nằm dài không lo nghĩ...
Buồn...
... ngủ.
Washington D.C. và đâu đó Thailand…
Má ơi pa T. này ngáy ghê quá…

Friday, March 6, 2009

Sết wánh

Trước khi kể chuyện mình bị sết wánh, mình xin được giới thiệu với các bạn là mình có tin vui nè nha:

  1. Đầu tiên, xin chân hân hạnh được… bất ngờ thông báo với các bạn rằng tui thi đậu môn Numerisch und stochastische Grundlagen der Informatik (Tạm dịch là Nền tảng số học và xác suất thống kê trong công nghệ thông tin – ẹc ẹc tên dài quá) rồi nha . Nói là bất ngờ là tại vì chính tui cũng hông tin nổi, tui đạt số điểm tối đa mà tui tính nhẩm sau khi ra khỏi phòng thi nha. Môn này không có lấy điểm, vượt qua được em nó mừng quá trời quá đất luôn. Nghĩ tới viễn cảnh chịu tra tấn 1 kì nữa chắc chết
  2. Cả tuần này trời nắng ấm, áo quần cứ gọi là phây phây bay bay phấp phới trong gió mà không thấy lạnh gì hết ráo. Mùa xuân sắp tới, cầu trời cho hoa lá mọc lè lẹ đặng chuyến đi chơi tuần sau của mình thêm phần thi vị hương sắc…

Rồi giờ kể chuyện sết wánh, mà phải chi được tình iu sét đánh còn đỡ

  1. Chuyện đi thi…
    Hôm đó đẹp trời bạn dậy sớm chuẩn bị đi. Tới phòng thi sao nhìn không thấy đứa nào quen hết trơn, kì ghê. Rồi nha, bạn thấy hơi hơi ghê rồi đó nha, nhòm qua ngó lại thấy đúng môn thi rồi mà ta

    Gọi điện cho Paul…
    Nó kêu thấy cái cần cẩu màu vàng không? Ừa, chui xuống dưới đó đó.
    Ê phòng nào mậy?
    K2
    Ừa để tau chạy qua.

    Vậy là lẹt bẹt chạy qua, chui xuống khu K2, chui vô đại cái giảng đường to trước mặt. Éc, cũng không có đứa nào quen hết vậy cà Hỏi nhỏ ngồi hàng cuối phải thi môn này hông mậy, nó kêu ừa, mày kiếm tên mày đi, mấy chỗ kia kia kìa…

    Lach bạch kiếm hoài không thấy cái tên mình chỗ nào…

    Chạy ra ngoài gọi điện lại cho Paul… Alex… Simon… Không đứa nào nghe máy hết, sát giờ thi quá rồi, làm sao giờ… Bành bành bành, sét đánh tứa lung tung…

    Không sao. You’re a strong confidant man… Tự tin không nhờ Kotex, mình chạy như điên về cái phòng ban nãy cách đó mấy dãy nhà, mình tin chính mình, mới coi phòng hôm qua kỹ lắm mà…

    Vô tới nơi thì người ta bắt đầu làm bài rồi, pa coi thi đon đả chạy lại chìa cái danh sách cho mình kiếm tên. Íu có luôn Wành wành wành… Mần răng bi chừ??? Lúc đó pa coi thi mới thẻ thọt thều thào kiu mình thôi vô ngồi làm bài đại đi, mốt tính sau…

    Mà bài thì khỏi nói, đề còn không hiểu mà, cứ a b c d lần lượt mà wánh vô thôi. Cái này không phải tin sét đánh, trước khi đi thi là biết rồi .
  2. Bữa thứ hai mới trở lại tái khám. *Bùm bùm bùm*. Từ giờ trở đi bạn chính thức thương tật vĩnh viễn, y học bó tay rồi nha…
  3. Sáng hôm qua gặp Dominik ngoài hành lang nó cười thân thiện xởi lởi hỏi
    Ê, mày làm cái toilet vậy hả?
    Ớ, tao có làm gì đâu.
    Coi đi mày, hay ho lắm *cười chói lóa *

    Tưởng có phép màu nào cho cô tiên hiện ra chà nhà tắm trắng sáng hơn quảng cáo Im con Dzịt, mình chạy xuống tầng 2 coi cái thì

    Bành!!!


    É é é, cảnh tượng phải miêu tả sao ta…

    Một màu nâu nâu, chấm thêm vàng vàng,
    Một màu nâu chấm thêm vàng tóe tòe loe

    Vậy mà đứa nào gây ra hậu quả chiến tranh đau lòng đó không thèm dọn cả để cả ngày trời không ai dám vô đó… Mà thiệt ra giờ mỗi lần muốn vô đó đánh răng mình cũng còn thấy ghê ghê… Chắc phải chuyển địa điểm đánh răng xuống nhà bếp…
  4. Nhưng mà những tin đó không sết wánh bằng cái tin Paul nó hé lộ cái toẹt cho mình hôm qua: Thứ 7 tuần sau phải đi Review.
    ……………………………………………*silent thunder sound here*……………………………………
    Lặng câm… Thiệt không biết nói gì. Kế hoạch lên cả tháng cầu trời khấn phật cho đừng có gì trục trặc cuối cùng cầu gì được đó luôn, rồi dzui. Khỏi đi đâu hết hen… Niềm vui nhỏ nhoi mong manh của mình cũng bị tước đoạt mất…

Wednesday, February 11, 2009

Mini Blogs

1. Tối nay... Giấc mơ... Hiện thực... Mà nói chung đừng quá mong chờ, lỡ hớ

2. Bịnh quá...
Khổ quá...
Mệt quá...
Buồn quá xá...
Ngày nào cũng ngáp ngáp như cá mắc cạn khổ sở quá đi trời ơi

3. Ê mấy bạn, mình dạo này chán ăn nên giảm kí giờ thân hình fit quá xá, mặc quần cài nút vừa luôn Nekkid in the morning: 58.7kg

4. Sao kì này thấy kinh hoàng quá... 2 kì trước nhởn nhơ mà cũng trót lọt sao kì này xì trét quá xá... Ăn không ngon ngủ không yên

5. Nhưng mà tháng 3 hy vọng vui nè, dự định đi bụi lung tung: Hannover với Thụy Sĩ... Chỉ mong là kế hoạch không bị thay đổi gì (Mà thường thì kế hoạch hay thay đổi phút chót lắm)

PS. Thiệt nản 360, chắc quay lại xài blogspot wá