Friday, June 17, 2011

New show: Platinum hit

platinum-hit

Theo mình thì thế giới giờ đã bảo hòa reality show roài, coi phát chán dù mình chả coi gì nhiều. Vậy mà gần đây mình lại bị dụ dỗ coi một cái show mới Laughing

Đầu tiên phải nói luôn show này dành cho các bạn songwriter thi thố với nhau nên với những người cóa tình iu âm nhạc cháy bỏng như mình thì cái đề tài không đã hơi bị hấp dẫn rồi, các bạn không mê ca hát khỏi coi, nhưng không ai cấm các bạn đọc và comment. Đọc đi!!! Angry

Cũng như nhiều competition reality show khác, Platinum Hit cũng có 1 cái format cố định rồi mỗi tuần thay đổi đề tài thêm mắm thêm muối cho vui nhà vui cửa vậy đó. Cụ thể là 12 songwriters tụ tập ở chung một apartment studio, mỗi tuần thi viết bài hát theo chủ đề để đá 1 đứa đi về, giúp những đứa ở lại tiến gần hơn tới giải thưởng: 100,000 đô la cộng với hợp đồng với Jive, ước mơ của mọi songwriters, và với ‘mọi’ mình có ý là ‘hầu hết’ Big Grin Ban giám khảo bao gồm ca sĩ/nhạc sĩ Jewel (kiêm host), một số đại diện (có thực tài) của hãng đĩa và mỗi tuần có thêm 1 guest judge như Donnar Summer, Natasha Bedingfield, Leona Lewis, Taio Cruz and Ryan Tedder… Đơn giản vậy thôi đó, vậy điều gì làm nên sự hấp dẫn của Platinum Hit? Câu trả lời cũng đơn giản luôn: Tài năng, sự sáng tạo vào dĩ nhiên, âm nhạc.

Mỗi tuần các thí sinh sẽ phải viết một doạn hook, thường là đoạn chorus, đoạn ‘bắt tai’ nhất trong bài hát trong vòng… 30’ (éc). Các đoạn hook hay nhất sẽ được chọn, chia nhóm và sáng tác tiếp thành một bài hát hoàn chỉnh trong vòng… 1 ngày (éc). Với dân noob như mình mới nghe qua thấy chuyện đó có vẻ như bất khả thi, chắc chất lượng sẽ chẳng ra gì nhưng mà thiệt tình nghe xong 12 đoạn hook trong ep đầu thôi đã choáng váng vì tài năng của các bạn (mà các bạn này mới là hạng tép riu thôi đó nha). Ngày hôm sau các bạn đó phải làm việc theo nhóm, hoàn chỉnh bài hát trong vòng 8 tiếng và biểu diễn cho ban giám khảo. Mà nhóm mà, 9 người 10 ý, viết chung 1 bài hát lại càng khó hơn nên từ đây drama xảy ra như mafia ăn cơm với cá vậy đó Laughing 12 đứa thì có hết 11 đứa biết chơi ít nhất 1 loại nhạc cụ, rất nhiều người biết kỹ thuật thu âm, hòa âm, phối khí song song với lý thuyết, vì có ep 2 trong 10 tiếng tụi nó phải sáng tác + thu âm hoàn chỉnh rồi đem tới club mở thử luôn mà, nhiều đứa còn có giọng khá không thua gì ca sĩ chuyên nghiệp, đặc biệt là ai cũng đam mê và quyết tâm giành chiến thắng. Tự sao mà mình thích nhạc indie, singer/songwriter, là tự vì nó mang nhiều sáng tạo, cảm xúc cá nhân, không phải chạy theo chuẩn mực thị hiếu để đạt chỉ tiêu doanh số bán đĩa. Những cái đó được đáp ứng phần nào trong cái show này.

Nói hông mắc cỡ chớ mình cũng mơ ước được làm songwriter (singer thì mình không ham) – lại một mơ ước khác trong hàng ngàn ước mơ của mình haha, nhưng cái giức mơ này chắc là bự nhứt đó các bạn, hehe, hông hề mắc cỡ Laughing Trong dàn cast có thằng Johnny, coi hình nó nè:

platinum-hit-bravo

Thằng Johnny này 29 tuổi, làm Software Engineering nhưng niềm đam mê thực sự là âm nhạc. Trời ơi 7 năm nữa là mình y chang nó rồi thấy hông, dù nhan sắc mình có nhỉnh hơn nó chút xíu Rolling on the floor tự nhiên niềm đam mê của mình cũng trỗi dậy ghê gứm… Thằng này có 1 cái hook được chọn trong ep chủ đề Road Trip, nó viết về đam mê hoài bão của nó, muốn thoát khỏi cuộc sống hiện tại để làm việc mình thực sự yêu thích, nhẹ nhàng tình cảm dễ thương hết biết. Phê nhất là câu “I just let those tire tracks toss dirt behind my back” mà ban giám khảo khen nức nở. Không biết youtube có bản đứa nào up bản live chưa, còn bản studio để mình up cho mí bạn nghe.

Coi cái show này mình học hỏi được nhiều điều thú vị, như điều gì làm nên một bài hát hay (hay phá hỏng nó) ngoài giai điệu, lời bài hát thế nào là hay và nhiều chuyện linh tinh khác. Trước giờ mình nghe nhạc cũng ít khi để ý đến lời, nhưng có lẽ từ giờ mình sẽ có cảm nhận khác, để trân trọng hơn công sức người nhạc sĩ bỏ ra.

Cái mình thích ở các show truyền hình thực tế của Mỹ nữa là drama. Cái show này tưởng như chỉ có âm nhạc và âm nhạc vậy mà cũng có drama, chưa gì mới gặp nhau cái có rồi nha Big Grin Nói chung mình biết các truyền hình thực tế không hẳn là thực tế, cũng phải biết diễn biết cường điệu tí xíu, nhưng các bạn Mỹ làm sao mà show nào cũng khá hấp dẫn. Có lẽ do tiền họ nhiều, crew làm việc chuyên nghiệp, kĩ lưỡng, quan trọng là dựng phim tốt và hơn hết là người Mỹ diễn đạt ý kiến cá nhân rất tốt và thẳng thắng (mới gặp đã bitch each other Laughing), mà mấy cái ý kiến cá nhân đó chứa đựng rất là nhiều thông tin, chứ không như kiểu “tui thấy em được, tui rất là thích em, em nên sửa khuyết điểm và cố gắng hơn.” (OMFG, tại sao được? Tại sao thích? Khuyết điểm gì? Sửa làm sao? Cố gắng sao? Nói cũng như không nói)

Đây là cái show truyền hình thực tế đầu tiên mà mình coi lại nha, chủ yếu là để nghe lại nhạc, để coi suy nghĩ của mình lúc đầu và sau khi hiểu biết ra khác nhau thế nào, đánh giá lại nhạc bằng lý trí thay vì cảm xúc như ban đầu. Nói chung mình thích vậy nên tất nhiên là giới thiệu cho các bạn coi rồi. Hiện mới có 3 ep, phát tối T2 hàng tuần (sáng/trưa T3 cho các bạn không ở Mỹ). Link có trên rlslog.net hay filestube.

Sẵn mình up thêm 2 bài khác cho các bạn. Free là bài phê nhứt, TVTLL nhứt Big Grin. Bài My City thì viết về LA nên không cảm, bản Studio cũng không phê như bản Live nhưng cũng hay, làm sao trong vòng 8 tiếng mà nghĩ ra được bè phối hay ho ghê. Link sẽ update trong còm.

No comments:

Post a Comment