Showing posts with label sick. Show all posts
Showing posts with label sick. Show all posts

Saturday, July 30, 2011

This is the side effects talking...

IMG_7836A pigeon cooing happily on my window :-) Yes, my window is almost horizontal, so it was literally on it.

So, I'm on new med now. My doc warned me, but I thought I'm immune to side effects since I've never had those stupid things. Man I was so naive...

I often have the mixed feeling of excitement and unsettling during the day, along with these effing mood swings. It's hard to explain these feelings (is it love?), like I want to get up and do something right away, but in the meantime I just wanna lie down and have some rest, while my body's burning with I-don't-know-what-it-is, but well, literally burning. I feel hot. There even was this one time when I was holding a piece of bread and it was shaking, weird right?

If I have to describe it in on sentence, I just wanna shout out loud "Make it go away!" like that kid after going to the dentist. But it's not going away.

But I guess it helps. I feel happy and energetic sometimes. But of course there's still the mood swings. They're the worse. One minute I was happy feeling the summer breeze on my skin, one sec later I saw two black piles on the parking ground and two people watching them. As I approached I realized those were two pigeons. One was lying there, still, with its head cocked to the side and a sight of opened red flesh. DEAD! The other one was walking around it. It just kept walking and walking around that motionless friend... and then it lay down right next to the unlucky bird. Startled by my movement, it got up and walked away and few steps, but then returned back to its friend and stand still. Those hollow looking for a little eyes stared at nothing, just like that for a long time.  I left 'cause I don't know what to do for them and partly because I can't stand the scene, but I felt a deep sorrow inside. Questions were spinning in my head. How long will that poor little bird be standing there? Can it cry? Can it scream? Could anything make it feel better? What will it do when someone come and take the body away? I can't fathom why in the tiny bean sized head of that little avian being could there be something so great. But what will it do now that its partner for life is gone?

Forever alone...

What is the meaning of life?

That night, curling in my bed, I felt something I haven't felt for such a long time: a drop of salted water and the sound of my voice.

Image(03)

Thursday, July 28, 2011

Nhựt ký bạn í một ngày tự tin năng động

IMG_7817xXem chú thích ảnh ở mục *

Tối qua cũng chằn chọc si nghĩ về cục ị mãi 2 rưỡi mới ngủ được. Dzị mà sáng nay 8 rưỡi đã vùng dậy… tắt chuông ĐT mấy lần. Ta nói…

ĐÓI!!!

Vậy là phải lê lết vô bếp làm bánh mì bơ đường ăn. Mấy nay đang mê món nì. Mà nghe bánh mì bơ đường vậy thôi chớ… đơn giản lắm Laughing Đầu tiên xẻo ngang cái baguette chưa nướng mua sẵn 35 cent/4 cái, trét bơ lên, nếu bơ cứng không trét được thì cắt lát mỏng quăng lên cũng được, xong rắc đường, vừa phải thôi không lão hóa, rắc chút muối lên cho đậm đà. Quan trọng là thiệt ít muối nhưng rắc phải thiệt đều. Sau đó rắc chút tiêu, ai có sẵn húng quế khô thì rắc lên luôn cho nó màu mè, bỏ vô lò nướng 8 phút, cháy xém cạnh là được, ngoài giòn trong xốp. Ai thích thì để mặt bánh cháy màu vàng cam caramel cũng được, nhưng mình không thích cháy quá. Ai bị apple pón để bánh đen thui ăn chắc không gãy răng cũng gây thương tích vùng lợi Big Grin Bánh mới ra lò nóng hổi, thơm phức mùi bơ Ai Len, chờ 1 phút ngừa phỏng lưỡi rồi xực ngay là xung xướng nhứt. Cắn nghe cái rộpppppp, bơ chảy ra thấm sâu vô ruột bánh mì béo thiệt béo, đường cháy cháy thơm thơm ngòn ngọt giòn tan trong miệng, nhai mấy miếng liền vẫn còn rộn rạo, rồi từ đó bánh mì mới ngấm nước miếng mềm dần nuốt cái ực xuống 1 thau acid chực sẵn trong bao tử nó nhồi nhồi nhồi rồi tống ra cái ẻn Laughing

Đó, thơm ngon vị đó mà sáng nay mình mới kịp ăn có 1 cái, gói giấy bạc một cái vội vã dầm mưa lao ra đường tàu… tới trường dự hội nghị bàn tròn Android trong phòng lab có tên Nexus (trùng hợp ghê Big Grin). Hai tiếng rưỡi sau tan đại hội anh hùng rồi mọi người cùng nhau đi tiểu hội, tức là chia nhóm nhỏ ra mần việc tiếp Laughing Đang tiểu căng thẳng thì mình phải phắn vì có hẹn với anh Đánh Cá. Tên ảnh là dzị, Fischer, ba đánh cá, chớ không phải mình bịa ra. Thằng F này nhìn là ấn tượng liền nha các bạn. Cứ tưởng tượng đi, tóc vàng dài dài quá cằm 1 chút, xoăn xoăn nghe giống Thor không? Từ từ nghe kể tiếp, thiệt ra ảnh cũng giống diễn viên nhưng không phải Thor. Mắt ảnh lừ đừ dài dại, giống thằng sát nhưng bịnh bịnh trong series mình coi Laughing

Anh Đánh Cá thăm hỏi mình một hồi ảnh ra quyết định gởi mình qua nhà em kia ngủ thử, gởi qua nhà ông Ánh Nến cho ổng hút máo, với lại, giờ lịch bàn của mình nhìn dzậy nè các bạn:

IMG_7827

Chắc mình phải mua thêm cây bút lông xanh đỏ cam vàng. Mà ảnh cảnh báo trước òi, ăn kẹo ảnh cho coi chừng thấy mặt trăng tròn méo gì cũng dại lên như MJ trong Thriller. Vậy nên trong 2 tuần tới bạn nào lỡ đụng mình mà bị cắn thì phải… cắn răng mà chịu nghe chưa, nhưng vẫn phải đụng, đứa nào không đụng mốt tui luyện thành công tuyệt kĩ Beat It tui bit-e mí người chit Angry

Chạy sô bên anh wánh cá xong mình quay lại trường coi chúng nó tiểu xong chưa thì chỉ thấy thằng Thò-ten đứng vẩy vẩy Laughing Ngồi hóng chuyện chút cái nó đi ăn với thằng Ma-qu nên mình cũng đi về luôn. Nói là đi về chứ quay lại nhà anh wánh cá vì xe đạp còn để đó, sẵn còn sớm mình quyết định lượn lờ phố xá kiếm coi có ai cho không cho rẻ mí miếng vải trải bàn Dobby này lượm về khoác đỡ, ôi phận gia tinh khổ nhục Crying

Từ 3h chiều tới 8h hàng quán đóng cửa, mình lê lết hết chỗ này qua chỗ khác, H&M, New Yorker, sờ Oliver, Esprit, Peek and Cloppenburg, Jeans Halle ví Zara, Victoria’s Secret này nọ Laughing trừ C&A ra, nói chung nguyên 1 km phố đi bộ Stuttgart mình lượn vòng vòng chạy zic zac, cày cho hết. Tự mần chi? Cũng chỉ để coi có miếng áo cái quần nào rẻ hơn mà hạp với xì tai sang trọng wí phái của mình không thôi chớ chi, khổ lắm í Crying Nhiều shop có vài ba cửa hàng khác nhau mình cày luôn hết cả. Kinh nghiệm (mới rút ra được hôm nay) là tuy cùng hiệu đồ nó sale giống nhau, nhưng có shop còn hàng có shop hết, ráng lùng thoai trời không phụ người lu xu bu Big Grin Cuối cùng mình vác về 1 đống hàng gồm có: một cái quần, một sợi dây nịt, với 50 viên kẹo của mình (hỏi 3 chỗ mới có Angry). Hết. Laughing

Ê nhưng mà blog chưa hết, ở lại đọc tiếp coi đừng có lừa lừa bỏ trốn Angry

Phải nói lâu lâu có một ngày ấy như vầy mình mới hiểu được nổi khổ của phụ nữ, mỏi chưng mún chit, nhưng phải chạy mưa đạp xe từ trung tâm về nhà, giữa đường ghé qua chợ mua củ su hào giảm giá ú ụ, 2 chai nước, với cái rổ đựng đồ giặt đang bán rẻ wé xé Big Grin

Nhưng chưa hết, về nhà thấy trước cửa có cái áo Mozilla gởi cho nữa, hi hi.

Dzị đó, định chèn hình ảnh sanh động vô cho các bạn coi đồ nhưng mà giờ mệt quá đi, thôi các bạn ráng nhịn chờ bữa khác mình ngựa lên mình chụp rồi các bạn xông vào xỉ nhụt mình cũng không muộn hen Big Grin À quên, ai dự định xỉ nhụt thì mỗi người tài trợ mình người 10€ 10€ 10€ mua mí cái áo đi hen hennnnn hehe Big Grin

Thưng mến,

Mình của mí bạn Love Struck

 

* Chú thích ảnh: bên trái là mình chưng cho mí bạn coi cái áo, còn bên phải là cho mí bạn coi mình đẹp chai thế nào khi mặc áo để mí bạn quyên tiền tặng mình Laughing Nói chớ áo này mình thích, có điều mỏng dính, đơn giản vậy mừ 10 đồng, sugarcane nó! Đang băn khoăn lắm đây. Áo hợp với mình khó kiếm, có nên mua không?

Friday, February 4, 2011

Mãi mãi tuổi hai hai - tập sáu

Vậy là dù ráng chối bỏ sự thiệt bao nhiêu thì cuối cùng mình cũng vui vẻ chấp nhận mình đã bước qua quá xa tuổi 22 rồi nha mí bạn

Nay ngồi lọ mọ đọc lại blog mấy năm trước thấy có 1 năm hông viết blog rồi không nhớ ra năm đó mình làm gì (nhưng chắc là đang hận tình) nên thôi dù đói dù buồn ngủ mình cũng ráng viết cái tổng kết tổng hợp năm nay để sau này có nổi tiếng còn biết mà xuất bản hồi kí

Để coi, năm rồi mình có gì hay ho hông ta? Ừa, thay đổi lớn nhứt tuổi 22 năm ngoái là phản ứng hóa học xảy ra trong đầu mình nè. Đó giờ mình dễ say nắng lắm nha, cứ gặp đứa nào giàu giàu là mình đổ cái rụp, mà do tỉ giá Euro ngày càng tăng, chuẩn giàu của mình ngày càng hạ nên mình đổ rầm rập rầm rập chớ không phải tại mình slutty đâu mấy bạn Mà mình tình cảm sâu sắc lắm chớ hông phải như mí người hời hợt quánh quần vợt đâu, mỗi lần mình gặp ai thẹn thùng lướt qua trên phố xong về mình nhớ nhung trong bụng hết mấy tháng. Tối tối trời mưa nằm trên giường bật All By Myself gào thét theo sẵn tiện viết nhựt kí giùm tiểu thư Jones Mỗi lần như dzậy đầu óc ngây thơ trong sáng nhưng tò mò của mình hay tự hỏi “Why, why, whyyyyyy? Why don’t you like meeeee? Why is this happening to meeee? Am I gonna die alone??? Whyyyy? Whyyyyy?” Nói chứ mình nghe TVTLL không à hông có nghe bài đó Sau khi vật vã mí tháng vậy rồi mình lại tiếp tục ra đường kiếm người nhớ nhung tiếp chớ ở không mình hông chịu được

Rồi một ngày nọ, đang trong đợt vật vã to tự nhiên cái mình chán vật vã. Mình thấy đâu có ai dễ thương đẹp trai hiền lành tốt bụng vui vẻ chu đáo như mình, cái mình quyết định iu bản thân mình trước tiên, mặc kệ cho các bạn ngoài kia xếp hàng lạy lục năn nỉ xin được làm mình vật vã Từ dạo đó mình sống dễ thở hơn nhiều. À không, khó thở hơn xưa chứ Nói chung đây là một quyết định đúng đắn trong năm qua.

Quyết định đúng đắn tiếp theo là chuyển nhà. Mơ ước của mình từ ngày đầu tiên tới coi nhà cái nhà cũ mà tới giờ mới thực hiện được. Nhà mới phòng bự gấp đôi nhà cũ (dù cùng 9m² theo quảng cáo của cha chủ nhà láo toét đáng ghét), xa trường hơn chút nhưng giao thông thuận tiện, sạch sẽ đẹp đẽ sáng sủa hơn mà còn rẻ hơn, đầy đủ đồ nghề. Ở đây tất nhiên cũng có cái không ưng ý nhưng tóm lại sống chung với mấy đứa hàng xóm rất là hài lòng. Nghĩ lại mốt đi làm có tiền vừa muốn có nhà rộng rãi đẹp đẽ nhưng cũng muốn sống chung tập thể cho dzui, mặc dù mình hay thẹn thùng khép kín, sao khó quyết định quá đi. Nhà mới ở gần sông, cách có chục mét à, có cái view nhìn ra sườn núi ruộng nho, nói chung so với cái view nhìn ra… cửa sổ đối diện ở nhà cũ thì cải thiện dữ lắm rồi đó, nhưng có 1 thứ duy nhất mình vẫn hoài nhớ nhung ở nhà cũ. Ở đó cứ mỗi sáng là lũ chim hót ríu rít rộn ràng nhiều khi chí chóe muốn tán chit ghia vậy đó. Nhà cũ ở sườn núi, sát bìa rừng, nhớ năm ngoái trời vừa mưa vừa tuyết vừa sương mù mình lang trong trong rừng mấy tiếng liền, chơi xích đu chụp hình đú trong đó. Dù căn nhà đem nhìu bực bội nhưng cũng có nhiều kỉ niệm vui, những trải nghiệm đáng nhớ. Cái duy nhất thứ 2 mình nhớ ở nhà cũ là cái bồn tắm Mặc dù mình ít tắm mà lâu lâu mới tắm bồn với ghét chà rửa nhưng nhớ nó quá. Mỗi năm cứ dịp noel năm mới là nguyên căn nhà 6 phòng trống không, chỉ còn mình mình. Thế là chàng trai trẻ í đổ đầy nước ấm vô bồn, thắp đèn cầy, bật lò sưởi, đem laptop vô để bồn cầu mở cửa phòng tắm rồi để bật nhạc nằm ngâm mình cho tới khi nước nguội lạnh. Cái cảm giác đó, dù giờ mình có bồn tắm mí trăm mét vuông, sâu cả 5-7m (í là cái hồ bơi đó mí bạn) cũng không lấy lại được, vì không có được yên tĩnh, không có được nuy, không có nhạc sến…

Một quyết định khác làm thay đổi cuộc sống nữa trong năm nay là trở thành thợ săn đồ giá rẻ mà từ chuyên môn gọi là Schnäppchenjädger Vụ này thì biết lâu rồi nhưng năm nay mình quyết luyện lên mức pro, khám phá ra thế giới săn đồ giảm giá kì vĩ hoành tráng hơn Avatar 3D mà sướng rơn Từ mấy cái nhỏ nhỏ như đồ ăn giảm giá, miễn phí, vé coi film rẻ tiền, preview film miễn phí cho tới mí thứ đắt tiền như cái nồi chiên (luôn ship tính ra chưa tới 15€), hay gần đây là guitar tuner, humidifier, sắp tới chắc mua máy xay sinh tố với ổ cứng… còn gì nữa ta, quên rồi, tạm thời không nhớ ra Nhưng mà săn hàng rẻ vậy cũng chưa bằng đi xin đồ miễn phí. Đáng kể nhứt là năm qua xin được dàn loa 5.1, cây guitar, xe đạp, giày patin, bàn ủi đồ, chậu bông… gì mình cũng thích nhưng thích nhất là cái headphone không dây hehe, đó là chưa kể quá trời lần xin hụt mấy cái cool gadgets, tiếc nhất là 2 cái máy SLR kèm nguyên bộ mấy ống kính đó, chắc trời ganh ghét không lành mạnh tài năng chụp ảnh của mình rồi Những thứ xin được mua được, không wan trọng nhỏ lớn, cũng làm người cho người nhận vui vẻ lắm nha. Cuộc sống sanh viên nghèo lười học nhưng đẹp trai của mình cũng dễ thở hơn phần nào, à không vẫn khó thở như xưa.

Năm rồi ngoài dzụ mũi chạy chữa khắp nơi, cuối cùng bác sĩ phán 1 câu “éo biết”, mình còn vô tình bị phát hiện ra mắc quá trời bịnh, mà toàn bịnh trầm trọng không nữa chớ, có tháng phải đi 4-5 bác sĩ khác nhau. Giờ vẫn chả đâu ra đâu nhưng thôi kệ. Bịnh mình không sợ, chết thì chết à, chỉ sợ ốm yếu què quặt không ăn chơi được nửa đời còn lại thôi Bịnh rồi tự nhiên nhiều thói quen cũng thay đổi, ăn uống này nọ… một trong những quyết định đúng đắn của mình năm qua là đăng kí tập thể thao. Người Việt hông có thói wen tập thể thao, trừ những đứa iu thể thao ra, mình thấy đúng là thiệt thòi và mất mát lớn cho cả dân tộc. Mới tập đều đặn có 1-2 kì thôi mà mình thấy khỏe hơn rõ ràng, six pack nổi cuồn cuộn dưới mấy lớp mỡ bụng   Nhờ tập thể thao mà mình tắm nhiều hơn nữa đó nha Rolling on the floor Nói chung mình biết cũng đã muộn rồi nhưng chưa quá muộn, mình khuyên bạn nào biết chăm lo cho bản thân thì nên tập một vài môn thể thao đều đặn.  Mình mà không biết chăm sóc iu thương bản thân mình thì ai thèm iu mình, sao mình chăm sóc iu thương được ai? Lúc đầu thấy bỏ ra vài tiếng 1 tuần để tập thiệt mệt mỏi và mất thời gian, nhưng vài tuần thôi là quen à, nhất là đã đóng tiền không đi thì tiếc nên phải cố gắng Big Grin Mình quyết định tập thể thao một phần là nhờ những đêm mưa rơi lộp độp bên cửa sổ mình nằm ôi gối nghe All By Myself tự hỏi why why đó. Sau bao năm hỏi han sao mí đứa body hot nó không đoái hoài tới mình thì mình đã tự rút ra được câu trả lời: body mình phải hot hơn nó Big Grin Giờ nói thiệt, tập luyện gian khổ vậy, đứa nào body phải hot cỡ mình mình mới cho nó vô xếp hàng, chớ không mắc gì mình bỏ thời gian công sức bỏ ăn mí món mình iu thích (do lười nấu chớ không phải kiêng khem gì Big Grin) để có được thân hình khiến ai cũng rạo rực này để kiếm mí đứa không biết chăm sóc bản thân? À quên, trừ khi nó giàu Rolling on the floor Rolling on the floor Mà giờ nhiều đứa xếp hàng hơn hồi đó nha mí bạn, gấp đôi gấp 3 không chừng á nha Big Grin

Cũng nhờ về nhà mới mà năm qua mình nuôi lại giấc mơ vườn tược từ nhỏ tới giờ. Dù mình muốn trồng rất nhiều cây nhưng tới giờ không có chỗ với thời tiết không thích hợp tài sản của mình chỉ có cái cây Amaryllis đã tàn hoa, em rau muống luộc thì ủ rũ còi cọc chả biết ẻm có qua khỏi mùa đông này hông, với cây xương rồng mới được bạn tặng sanh nhựt. Ráng vài ba tuần nữa nghỉ học rồi dọn dẹp phòng kiếm chỗ trồng thêm vài cây chớ sắp xuân sắp hè rồi, không trồng mốt nó không kịp nở À từ hồi qua nhà này nhiều người thích mình hơn á nha, mà mình là mình thích người khác thích mình lắm á . Tự vì sao? Tự vì 1 ngày đẹp trời (thiệt ra tối thui), túi không còn 1 xu mà sắp tới sinh nhật bạn cái mình phát hiện ra đủ đồ nghề làm bánh trong tủ bếp. Thiệt ra cũng một phần (lớn) mình thèm bánh kem mà không có tiền mua, cũng không có mà mua được bánh như ở VN nên mình quyết chí nướng tặng bạn mình cái bánh. Nghĩ lại tiếc không chụp hình cái bánh đầu tiên mình nướng ghê đó. Cái đó mà chọi vô mặt ai là gãy cổ như chơi Các bạn liệu mà đối xử tốt với mình đi nha, không mình nướng bánh chọi vô mặt các bạn đó Kế hoạch tặng bánh không thành, mình quyết phải làm cho được (vì sinh nhật đã qua mà cơn thèm bánh vẫn chưa dứt ), làm hư làm lại làm hư làm lại. Được cái bánh hư hay gì đi nữa mình cũng dứt nhanh gọn lẹ lắm Cái bánh gì khó chịu như quỷ, tới lần 4 thì làm được ổ bánh mềm thiệt mềm xốp thiệt xốp thơm thiệt thơm cái bắt đầu chuyển qua làm kem. Mỗi lần kem hư là hàng xóm lại có một mẻ bánh lưỡi mèo để nhâm nhi Cuối cùng, đúng phút chót ngày (ăn) sanh nhựt mình, mình đã có ổ bánh đầu tiên thành công hoàn chỉnh, dù chưa phải là thành công nhứt từ trước tới giờ, với lại chỉ có vài phút để trang trí lẹt quẹt nhưng mình thiệt tự hào về mình quá đi. Sau sinh nhật, đối mặt với đống dụng cụ chưa rửa, mình tự hứa với lòng sẽ không bao giờ nướng bánh nữa, cái tự nhiên thằng Sami hàng xóm xuất hiện chúc mừng sinh nhật mình. Thằng này dễ thương lắm, nó là keo dính kết nối mọi người trong nhà với nhau é. Hay đơn giản mình đang rửa khuôn bánh tay ướt xà bông không nó cũng kệ bắt tay chúc mừng mình rồi chùi sau, làm mình cảm động rưng rưng nước mắt khi phải quay lại tiếp tục rửa chén, lại tự nhủ lòng không bao giờ bake nữa. Rồi tự nhiên bất ngờ Sami nói ê tụi tao có món quà cho mày, thấy mày hay làm bánh quá tụi tao tặng mày cuốn sách nè. Trời ơi thiệt là trớ trêu hôn? Mình chỉ làm bánh sanh nhựt vì mình nghĩ không lý gì mình không làm được, tức thôi, mặc dù cũng rất phái ăn, vậy mà… Nó làm mình cảm động quá nên tự hứa với lòng mình sẽ cố gắng nướng bánh để không phụ lòng và… dạ dày của mình cũng như các bạn hàng xóm. Nghĩ lại các bạn thiệt lanh vì biết mình làm ra các bạn sẽ là người được thí thử nghiệm đầu tiên Mí ngày nay hay lôi cuốn sách ra mân mê, 500 recipes, 400 hình hình nào cũng rực rỡ làm mình chảy nước miếng khi coi sách trong toa lét Rolling on the floor Mặc dù mình down được cuốn sách rất hay trong máy rồi nhưng dù gì thì sách cũng như porn, sờ tận tay bao giờ cũng thích hơn Rolling on the floor Nhưng tạm thời vụ nướng này nọ để qua 1 bên, ráng luyện cuốn sách cooking cải thiện bữa ăn gia đình cái đã…

Lẽ ra blog này mình kể chuyện ngày sinh nhật, tổng kết lưu giữ lời chúc của các bạn, nhưng giờ dài quá rồi mà viết đoạn trước làm mình đói bụng nên thôi hẹn lại lần sau (hay sau nữa, sau nữa hay KHÔNG BAO VỜ!! ).

Cám ơn các bạn đã theo dõi và hẹn gặp lại trong tổng kết năm sau.

xoxo lorny boy