Showing posts with label memories. Show all posts
Showing posts with label memories. Show all posts

Tuesday, November 18, 2014

Mùa đông

Có những ngày như hôm qua...

Sau khi giải quyết một cơ số việc ngoài đường mình về nhà lăn đùng ra chết (ôi ước gì) ngủ miệt mài, tỉnh dậy lúc nửa đêm, nhai đại miếng bánh, nhấp miếng nước rồi lại bất tỉnh không màng gì tới đời nữa.

Nhờ những ngày như vậy mới có những ngày như hôm nay.

Thức dậy từ lúc trời còn tối mịt, một mình thưởng thức sự tĩnh lặng của màn đêm. Trời dần sáng, mưa tỉ tê lạnh lẽo, ngoài cửa sổ trên đầu một màu xám xịt, tâm trí mụ mị và lòng trống rỗng, trong căn phòng ngập tiếng nhạc Damien Rice.

Colour me in làm mình nhớ lại Damien thời xưa, nhớ lại thời lầm lũi một mình. Mà lạ cái là toàn nhớ những nơi hiu quạnh. Như hồi mới tới Stuttgart chưa tìm được nhà, mình thuê tạm căn phòng trong kí túc xá của trường Hohenheim heo hút nằm tận cuối đường tàu. Trước nhà là một cánh đồng rộng, sau nhà là bãi cỏ có mấy cây cao um tùm lá chớm vàng vào thu. Nhớ lúc đó còn nghỉ học kì cả khu chả có ai, mình rong ruổi một mình với headphone trong tai. Có những ngày sương mù dày đặc chẳng nhìn được xa, đôi khi chỉ thấy mình, sương xám và màu của lá.

Nhớ căn bếp nhỏ có mùi hương dễ chịu, hình như mùi mấy trái táo cô hàng xóm để trong cái rổ hoa quả. Mà giờ cũng chẳng thể hình dung được mùi nó thế nào nữa, chỉ nhớ cái mùi đó làm mình thấy rất yên bình ấm áp.

Trước đó mình ở Wismar một năm học Studienkolleg (dự bị). Hồi đó nhiều bạn, ngày nào cũng gặp nhau nên cũng vui, nhưng lạ thay mình nhớ thiên nhiên ở đó nhiều hơn. Giờ vẫn không quên được cái vùng quê có nhiều mảng xanh, có cánh đồng mênh mông tuyệt vời, có cái cảng biển, có bãi biển mà đi bộ cả tiếng mới tới... Tuy khung cảnh cũng bình thường nhưng thiên nhiên lại có sức hút kì lạ trong kí ức của mình. Có lẽ một phần cũng do nó đã là quá khứ.

Mình không cảm thấy có tình yêu với Stuttgart. Cuộc sống ở đô thị có lẽ thoải mái tiện nghi hơn, nhưng mình thích những nơi hoang vắng lọt thỏm vào thiên nhiên hơn, có lẽ khi ở đó, mình cảm thấy cô độc...

Tự nhiên thèm một ngày tuyết rơi nhẹ thật dày thật xốp, bầu trời và mặt đất hòa thành một màu, tiếng nhạc Damien vẫn văng vẳng đâu đây. Mình chạy như Mariah Carey trong Butterfly, rồi đơn độc đi bộ trên tuyết lộp xộp hàng giờ liền, rồi khi mệt mình sẽ nằm xuống ngửa mặt lên trời, để tuyết nhẹ nhàng đáp lên mặt, để cái lạnh tê tái thấm dần vào cơ thể.

That's how I want to leave this world...

Monday, August 29, 2011

Nhớ…

1 | Hôm thứ hai đi coi film với M. (dạ thưa coi film miễn phí), mình hỏi M. “Tháng 10 mày có muốn đi coi Cique du Soleil hông? Cỡ tháng 11 có Roxette nữa” (và lại dạ thưa, cũng miễn phí ạ, mình là king of anything free), sau một hồi thảo luận bạn mình trả lời OK, đi thì đi. Bất ngờ bạn mình nói thêm, “Mày thấy chưa, có bạn lợi hơn có bồ, một tháng nữa tao vẫn là bạn của mày”

2 | Bữa nay tự nhiên có anh kia nhảy vô la ảnh nhớ mình da diết làm mình xúc động ứa nước mắt. Các bạn biết đó, con người mình rất là đa tình, đa sầu đa cảm nhưng không thích ăn cám, vậy nên mình mới ngồi nhớ lại kỉ niệm khi xưa của hai đứa, mình nhớ ra ngay ảnh là người giới thiệu cho mình thằn tượng âm nhạc Cô Gái Trung Wa, thế là mình tìm tìm gởi ngay cho ảnh link một bài hát vừa nói lên nỗi lòng mình vừa nhắc lại nhẹ nhàng bài hát tình iu kỉ niệm khi xưa của hai đứa (giờ vững iu), tuy nhiên mình không hiểu bài đó beat giống Let’s get back to bed, boy của Sarah Connor là có ẩn í gì không ta?

Chưa hết xúc động thì ảnh post status wen mình 2 tháng xong ảnh phình bụng đẻ được thằng cháu, giờ nó cũng 7 tuổi rồi mà bụng ảnh chưa hết phình, hỏng biết sao nữa. Vậy là mình ráng ngồi nhớ lại coi lần đầu hai đứa gặp mặt ánh mắt đưa tình bừng cháy bỏng ra sao, vậy mà rặn hoài rặn hoài mình không (nhớ) ra được, toàn nhớ mấy lần ba đứa ăn lẩu bò bánh xèo cơm tấm khô nai nướng uống trà sữa tình yêu rồi dắt tay nhau qua quận 7 thả diều hóng gió tâm bình bên bờ sông mà thoai…

Rồi cái từ những bữa ăn chân tình đó mình nhớ ra các bạn ăn chung, rồi các bạn ăn chung các bạn ăn chung đó nữa, nhớ một hồi nhiều bạn ăn chung quá hông có nhớ nổi cái mình chuyển qua nhớ các bạn không ăn chung với những người đã ăn chung với bạn mình đã ăn chung. Cái cuối cùng mình quyết định là mình không nhớ gì hết…

2006-10-06 - 17

3 | Dzị là mình xa nhà 5 năm rồi ha… Thời gian không ngắn cũng hơi dài nhưng mình vẫn nhớ những đêm đầu tiên mình ở Wismar. Trời lạnh, im phăng phắc chỉ có tiếng côn trùng ríu rít tâm sự đêm khuya, một thân một mình nơi xa lạ, không quen một ai, không có máy tính, không có cả cái đầu cắm điện để sạc máy mp3, không có gì để bận tâm vậy là trí óc lại rảnh rỗi để nỗi cô đơn và cái lạnh trời tây thấm vào người… Quen chân ở VN mình xách xe đạp dấn thân vô định vào cái màn đêm bao bọc bởi cây xanh um tùm và thiên nhiên rất gần với cái khái niệm “hoang dã” của một vùng quê nhỏ bé, chỉ để thoát ra khỏi 4 bức tường gò bó, để tìm được cái không khí đường phố thân thuộc ở SG… Loáng thoáng đâu đây trong ánh sáng mở ảo của những ngọn đèn đường vàng, một vài con mèo, cáo, thỏ hoang bất ngờ xẹt qua làm đứa nhát gan như mình cũng hơi rờn rợn… Nhưng ở đây không phải SG, ở đây mình không có tiền, không có hàng quán để lựa chọn, quan trọng là không có bạn… ở đây chỉ có ở nhà, chỉ có bóng đêm và những cơn gió lạnh tát vào mặt làm cơ thể sinh vật nhiệt đới nhỏ bé còn chưa quen khí hậu kia không thể thở nổi trên xe, thế là lại quay về với 4 bức tường, với ngọn đèn vàng ấm áp nhưng trong lòng lạnh tanh, tập chấp nhận dần: từ nay chỉ có một mình…

Image(76)Mới qua trán vẫn còn lồi lõm di tích chiến tranh VN…

Tất nhiên là sau này quen rồi, có thêm ít bạn thì không tới nỗi bi thảm, nhưng cuộc sống ở xứ này là một chuỗi ngày cô đơn buồn khổ. Mình nghĩ không phải chỉ mình thấy vậy, nhưng nó đặc biệt đúng với những người sống khép kín nội tâm phức tạp, không dễ gì kiếm được bạn hợp tính như mình…

5 năm, mình thay đổi nhiều rồi, ví dụ hí hí ngày càng đẹp trai, càng lười và trình xỉ nhụt ngày càng cao nhưng không hỉu sao càng được nhiều người iu thương thắm thiết… Mình biết các bạn cũng thay đổi nhiều, ví dụ đó giờ mình chỉ có 2 cái ĐT, cái đầu bị chôm cậu cho tiền mua cái N6600 classic xài tới giờ còn các bạn thì chắc chục cái Blackberry iPhone iPad ví dụ vậy thôi… Mà cái thay đổi lớn nhứt đó là quan hệ tình… cảm của chúng ta các bạn à. Những người khi xưa thân thiết giờ vẫn đó nhưng ta chả hiểu gì về nhau nữa. Đau lòng nhất là nhìn những người khi xưa nói iu thương ta giờ tung lời xa hoa khắp mọi nẻo FB trừ nhà mình ra… Cũng hận, cũng buồn, cũng đao khổ nhưng sao không hết iu được ngừ ta vậy cà…

4 | Mới đây chị mình gởi mấy tấm hình gia đình hiếm hoi cho mình coi, phải nói mọi người thay đổi nhanh và nhiều quá xá. Mấy đứa anh chị em xém xíu nhìn không ra, một đứa cháu 2 năm trước về thăm còn nói lắp bắp giờ đã đi học, một đứa cháu, một đứa em chưa gặp mặt giờ đã nói lào xào, hát được tiếng Anh nữa cà. Ông bà thì cũng yếu rồi, ngay cả ba mẹ cậu dì gương mặt cũng bắt đầu hằn vết thời gian (sao mình nhớ mặt má mình trẻ lắm mà ta – há há đừng ai méc má nhá). Ngẫm lại dù cũng chat, cũng FB, nhưng mình chả biết gì gia đình mình hết á, ngay cả thằng em mình, hồi nhỏ hai anh em cũng vui vẻ xài xể cấu xé đấu đá lẫn nhau thân thiết lắm, tưởng chỉ tới khi tuổi teen mình có thế giới riêng mới xa cách chứ mấy bữa đọc note nó viết mới thấy hồi đó mình cũng chả biết gì về nó, bạn bè mẫu giáo nó thân đứa nào, học cô nào cũng chả biết (có nhớ mỗi bạn gái Thúy Hằng thôi hehe, mà không chắc nữa há há)… Có khi tính tình của nó giờ mình cũng không rõ nữa…

Nhà mình cũng thân thiết nhiều chuyện gần gũi lắm sao mình cảm thấy khác biệt, khép kín, tách biệt và khoảng cách quá…

5 | Ừa, mình là vậy, giống như con người không có trí nhớ (vị nên mới ghét cái nền giáo dục học thuộc lòng ở VN), tương lai thấy cũng mù mịt lắm, nhưng thường mình chỉ bận rộn với hiện tại, trong đầu mình lúc nào cũng hàng chục suy nghĩ đan xen nhau, sơ sẩy một chút là mất tập trung rẽ hướng nghĩ… bậy liền, nên nhiều khi mình chỉ quan tâm tới cái trước mắt, những cái mình thấy đó, những người hay cập nhật FB mà bẵng quên đi những người luôn âm thầm lo lắng quan tâm tới mình. Nghe có vẻ tuyệt tình, ích kỉ hen, vô tình như mình còn thấy vậy nữa là (lạ cái mình thấy mình cũng ủy mị sướt mướt lắm mà ta?), nhưng thiệt tình những cái tính đó mình không thay đổi được, đừng trách mình nha, giống như con người không tự nhiên cao thêm được, hay màu mắt, màu tóc không thay đổi được, ờ, ví dụ dở nhưng chắc mí bạn hiểu… Biết làm sao giờ…

6 | Nhưng mà, dù đôi lúc ta không thân như đã từng, dù đôi lúc mình quên hẳn các bạn hay chả mấy khi mình thấy nhớ nhà, tình cảm mình dành cho mọi người vẫn không thay đổi. À bậy, mọi vật luôn biến đổi, nhưng mỗi người đều có một vị trí đặc biệt trong lòng mình, nếu như mình vẫn còn nhớ người đó là ai há há… Dù mình chả bao giờ thể hiện tình cảm của mình bằng lời (mình bị bịnh sợ sến dù rất sến, rất sến nên sợ sến), mọi người hãy luôn tin như vậy và thứ tha cho mình nha (chớ mình cũng không có ý định nói bi giờ đâu)…

7 | Bởi vì… mới mấy bữa trước biết tin mẹ của một người bạn chưa từng nói chuyện trên FB mất sau 4 năm đau đớn chống chọi với bịnh tật, mới nghe được một bài hát dành cho người cha đã ra đi, mới nghe tin Amy Winehouse đùng cái là tạch… mình không biết mình còn bao nhiêu thời gian… sẽ ra sao nếu những người thân thương nhất không còn nữa… hay nếu mình đi coi ca nhạc, vô tiệm vàng, đi ngoài đường hay đơn giản chỉ ngồi nhà với tình trạng sức khỏe bất thường mình ra đi trước mọi người lúc nào không hay thì sao… Từ lâu rồi mình không còn sợ cái chết nữa, nhiều lúc còn muốn nó tới nhanh nhanh nữa cà, nhưng cái mình sợ nhất là những người ở lại không biết mình nghĩ gì về họ (mí đứa làm mình hựng hãy coi chừng cửa nẻo đêm khuya gió lùa nha!!), không biết con người thật của mình, không biết những chuyện vui buồn mình trải qua, không biết mình đã tồn tại…

Vậy nên mình không muốn phải hối tiếc, như 4 tháng trước, chỉ vì lần lữa, vì sợ không muốn đối diện với sự thật nên không dám gọi điện, một người bạn lớn đã ra đi mà mình không kịp nói lời từ biệt, không kịp cho người ta biết người ta được yêu quý như thế nào… Dù anh luôn xương mình dù mõm mình móm nhứt xóm…

Kết | tới đây là hết…

  • Hôm nay mình đạp xe lòng vòng chỉ nghĩ tới hết tất cả mọi người mình có thể nhớ ra được :-)
  • Mình không tag vì sợ trí nhớ mình không rộng bằng tấm lòng cạn :-)
  • Không biết có phải lờn thuốc rồi không mà nay mình bị sến, buồn điên đảo sâu sắc như con mắt sắp mọng nước hình trên :))
  • Vậy nên mình sẽ rất vui nếu bạn có thể dành 2 phút ghi lại 1 kỉ niệm gì đó bạn nhớ về mình, lần đầu tiên gặp mặt, bài hát của 2 đứa, món ăn 2 đứa từng thưởng thức, tư thế é é 2 đứa đã từng… vậy vậy é, mình sẽ ráng hết sức nhớ gì đó và đáp lại, còn không nhớ nổi mình sẽ bịa ra something nice nói đại :))

Friday, February 4, 2011

Mãi mãi tuổi hai hai - tập sáu

Vậy là dù ráng chối bỏ sự thiệt bao nhiêu thì cuối cùng mình cũng vui vẻ chấp nhận mình đã bước qua quá xa tuổi 22 rồi nha mí bạn

Nay ngồi lọ mọ đọc lại blog mấy năm trước thấy có 1 năm hông viết blog rồi không nhớ ra năm đó mình làm gì (nhưng chắc là đang hận tình) nên thôi dù đói dù buồn ngủ mình cũng ráng viết cái tổng kết tổng hợp năm nay để sau này có nổi tiếng còn biết mà xuất bản hồi kí

Để coi, năm rồi mình có gì hay ho hông ta? Ừa, thay đổi lớn nhứt tuổi 22 năm ngoái là phản ứng hóa học xảy ra trong đầu mình nè. Đó giờ mình dễ say nắng lắm nha, cứ gặp đứa nào giàu giàu là mình đổ cái rụp, mà do tỉ giá Euro ngày càng tăng, chuẩn giàu của mình ngày càng hạ nên mình đổ rầm rập rầm rập chớ không phải tại mình slutty đâu mấy bạn Mà mình tình cảm sâu sắc lắm chớ hông phải như mí người hời hợt quánh quần vợt đâu, mỗi lần mình gặp ai thẹn thùng lướt qua trên phố xong về mình nhớ nhung trong bụng hết mấy tháng. Tối tối trời mưa nằm trên giường bật All By Myself gào thét theo sẵn tiện viết nhựt kí giùm tiểu thư Jones Mỗi lần như dzậy đầu óc ngây thơ trong sáng nhưng tò mò của mình hay tự hỏi “Why, why, whyyyyyy? Why don’t you like meeeee? Why is this happening to meeee? Am I gonna die alone??? Whyyyy? Whyyyyy?” Nói chứ mình nghe TVTLL không à hông có nghe bài đó Sau khi vật vã mí tháng vậy rồi mình lại tiếp tục ra đường kiếm người nhớ nhung tiếp chớ ở không mình hông chịu được

Rồi một ngày nọ, đang trong đợt vật vã to tự nhiên cái mình chán vật vã. Mình thấy đâu có ai dễ thương đẹp trai hiền lành tốt bụng vui vẻ chu đáo như mình, cái mình quyết định iu bản thân mình trước tiên, mặc kệ cho các bạn ngoài kia xếp hàng lạy lục năn nỉ xin được làm mình vật vã Từ dạo đó mình sống dễ thở hơn nhiều. À không, khó thở hơn xưa chứ Nói chung đây là một quyết định đúng đắn trong năm qua.

Quyết định đúng đắn tiếp theo là chuyển nhà. Mơ ước của mình từ ngày đầu tiên tới coi nhà cái nhà cũ mà tới giờ mới thực hiện được. Nhà mới phòng bự gấp đôi nhà cũ (dù cùng 9m² theo quảng cáo của cha chủ nhà láo toét đáng ghét), xa trường hơn chút nhưng giao thông thuận tiện, sạch sẽ đẹp đẽ sáng sủa hơn mà còn rẻ hơn, đầy đủ đồ nghề. Ở đây tất nhiên cũng có cái không ưng ý nhưng tóm lại sống chung với mấy đứa hàng xóm rất là hài lòng. Nghĩ lại mốt đi làm có tiền vừa muốn có nhà rộng rãi đẹp đẽ nhưng cũng muốn sống chung tập thể cho dzui, mặc dù mình hay thẹn thùng khép kín, sao khó quyết định quá đi. Nhà mới ở gần sông, cách có chục mét à, có cái view nhìn ra sườn núi ruộng nho, nói chung so với cái view nhìn ra… cửa sổ đối diện ở nhà cũ thì cải thiện dữ lắm rồi đó, nhưng có 1 thứ duy nhất mình vẫn hoài nhớ nhung ở nhà cũ. Ở đó cứ mỗi sáng là lũ chim hót ríu rít rộn ràng nhiều khi chí chóe muốn tán chit ghia vậy đó. Nhà cũ ở sườn núi, sát bìa rừng, nhớ năm ngoái trời vừa mưa vừa tuyết vừa sương mù mình lang trong trong rừng mấy tiếng liền, chơi xích đu chụp hình đú trong đó. Dù căn nhà đem nhìu bực bội nhưng cũng có nhiều kỉ niệm vui, những trải nghiệm đáng nhớ. Cái duy nhất thứ 2 mình nhớ ở nhà cũ là cái bồn tắm Mặc dù mình ít tắm mà lâu lâu mới tắm bồn với ghét chà rửa nhưng nhớ nó quá. Mỗi năm cứ dịp noel năm mới là nguyên căn nhà 6 phòng trống không, chỉ còn mình mình. Thế là chàng trai trẻ í đổ đầy nước ấm vô bồn, thắp đèn cầy, bật lò sưởi, đem laptop vô để bồn cầu mở cửa phòng tắm rồi để bật nhạc nằm ngâm mình cho tới khi nước nguội lạnh. Cái cảm giác đó, dù giờ mình có bồn tắm mí trăm mét vuông, sâu cả 5-7m (í là cái hồ bơi đó mí bạn) cũng không lấy lại được, vì không có được yên tĩnh, không có được nuy, không có nhạc sến…

Một quyết định khác làm thay đổi cuộc sống nữa trong năm nay là trở thành thợ săn đồ giá rẻ mà từ chuyên môn gọi là Schnäppchenjädger Vụ này thì biết lâu rồi nhưng năm nay mình quyết luyện lên mức pro, khám phá ra thế giới săn đồ giảm giá kì vĩ hoành tráng hơn Avatar 3D mà sướng rơn Từ mấy cái nhỏ nhỏ như đồ ăn giảm giá, miễn phí, vé coi film rẻ tiền, preview film miễn phí cho tới mí thứ đắt tiền như cái nồi chiên (luôn ship tính ra chưa tới 15€), hay gần đây là guitar tuner, humidifier, sắp tới chắc mua máy xay sinh tố với ổ cứng… còn gì nữa ta, quên rồi, tạm thời không nhớ ra Nhưng mà săn hàng rẻ vậy cũng chưa bằng đi xin đồ miễn phí. Đáng kể nhứt là năm qua xin được dàn loa 5.1, cây guitar, xe đạp, giày patin, bàn ủi đồ, chậu bông… gì mình cũng thích nhưng thích nhất là cái headphone không dây hehe, đó là chưa kể quá trời lần xin hụt mấy cái cool gadgets, tiếc nhất là 2 cái máy SLR kèm nguyên bộ mấy ống kính đó, chắc trời ganh ghét không lành mạnh tài năng chụp ảnh của mình rồi Những thứ xin được mua được, không wan trọng nhỏ lớn, cũng làm người cho người nhận vui vẻ lắm nha. Cuộc sống sanh viên nghèo lười học nhưng đẹp trai của mình cũng dễ thở hơn phần nào, à không vẫn khó thở như xưa.

Năm rồi ngoài dzụ mũi chạy chữa khắp nơi, cuối cùng bác sĩ phán 1 câu “éo biết”, mình còn vô tình bị phát hiện ra mắc quá trời bịnh, mà toàn bịnh trầm trọng không nữa chớ, có tháng phải đi 4-5 bác sĩ khác nhau. Giờ vẫn chả đâu ra đâu nhưng thôi kệ. Bịnh mình không sợ, chết thì chết à, chỉ sợ ốm yếu què quặt không ăn chơi được nửa đời còn lại thôi Bịnh rồi tự nhiên nhiều thói quen cũng thay đổi, ăn uống này nọ… một trong những quyết định đúng đắn của mình năm qua là đăng kí tập thể thao. Người Việt hông có thói wen tập thể thao, trừ những đứa iu thể thao ra, mình thấy đúng là thiệt thòi và mất mát lớn cho cả dân tộc. Mới tập đều đặn có 1-2 kì thôi mà mình thấy khỏe hơn rõ ràng, six pack nổi cuồn cuộn dưới mấy lớp mỡ bụng   Nhờ tập thể thao mà mình tắm nhiều hơn nữa đó nha Rolling on the floor Nói chung mình biết cũng đã muộn rồi nhưng chưa quá muộn, mình khuyên bạn nào biết chăm lo cho bản thân thì nên tập một vài môn thể thao đều đặn.  Mình mà không biết chăm sóc iu thương bản thân mình thì ai thèm iu mình, sao mình chăm sóc iu thương được ai? Lúc đầu thấy bỏ ra vài tiếng 1 tuần để tập thiệt mệt mỏi và mất thời gian, nhưng vài tuần thôi là quen à, nhất là đã đóng tiền không đi thì tiếc nên phải cố gắng Big Grin Mình quyết định tập thể thao một phần là nhờ những đêm mưa rơi lộp độp bên cửa sổ mình nằm ôi gối nghe All By Myself tự hỏi why why đó. Sau bao năm hỏi han sao mí đứa body hot nó không đoái hoài tới mình thì mình đã tự rút ra được câu trả lời: body mình phải hot hơn nó Big Grin Giờ nói thiệt, tập luyện gian khổ vậy, đứa nào body phải hot cỡ mình mình mới cho nó vô xếp hàng, chớ không mắc gì mình bỏ thời gian công sức bỏ ăn mí món mình iu thích (do lười nấu chớ không phải kiêng khem gì Big Grin) để có được thân hình khiến ai cũng rạo rực này để kiếm mí đứa không biết chăm sóc bản thân? À quên, trừ khi nó giàu Rolling on the floor Rolling on the floor Mà giờ nhiều đứa xếp hàng hơn hồi đó nha mí bạn, gấp đôi gấp 3 không chừng á nha Big Grin

Cũng nhờ về nhà mới mà năm qua mình nuôi lại giấc mơ vườn tược từ nhỏ tới giờ. Dù mình muốn trồng rất nhiều cây nhưng tới giờ không có chỗ với thời tiết không thích hợp tài sản của mình chỉ có cái cây Amaryllis đã tàn hoa, em rau muống luộc thì ủ rũ còi cọc chả biết ẻm có qua khỏi mùa đông này hông, với cây xương rồng mới được bạn tặng sanh nhựt. Ráng vài ba tuần nữa nghỉ học rồi dọn dẹp phòng kiếm chỗ trồng thêm vài cây chớ sắp xuân sắp hè rồi, không trồng mốt nó không kịp nở À từ hồi qua nhà này nhiều người thích mình hơn á nha, mà mình là mình thích người khác thích mình lắm á . Tự vì sao? Tự vì 1 ngày đẹp trời (thiệt ra tối thui), túi không còn 1 xu mà sắp tới sinh nhật bạn cái mình phát hiện ra đủ đồ nghề làm bánh trong tủ bếp. Thiệt ra cũng một phần (lớn) mình thèm bánh kem mà không có tiền mua, cũng không có mà mua được bánh như ở VN nên mình quyết chí nướng tặng bạn mình cái bánh. Nghĩ lại tiếc không chụp hình cái bánh đầu tiên mình nướng ghê đó. Cái đó mà chọi vô mặt ai là gãy cổ như chơi Các bạn liệu mà đối xử tốt với mình đi nha, không mình nướng bánh chọi vô mặt các bạn đó Kế hoạch tặng bánh không thành, mình quyết phải làm cho được (vì sinh nhật đã qua mà cơn thèm bánh vẫn chưa dứt ), làm hư làm lại làm hư làm lại. Được cái bánh hư hay gì đi nữa mình cũng dứt nhanh gọn lẹ lắm Cái bánh gì khó chịu như quỷ, tới lần 4 thì làm được ổ bánh mềm thiệt mềm xốp thiệt xốp thơm thiệt thơm cái bắt đầu chuyển qua làm kem. Mỗi lần kem hư là hàng xóm lại có một mẻ bánh lưỡi mèo để nhâm nhi Cuối cùng, đúng phút chót ngày (ăn) sanh nhựt mình, mình đã có ổ bánh đầu tiên thành công hoàn chỉnh, dù chưa phải là thành công nhứt từ trước tới giờ, với lại chỉ có vài phút để trang trí lẹt quẹt nhưng mình thiệt tự hào về mình quá đi. Sau sinh nhật, đối mặt với đống dụng cụ chưa rửa, mình tự hứa với lòng sẽ không bao giờ nướng bánh nữa, cái tự nhiên thằng Sami hàng xóm xuất hiện chúc mừng sinh nhật mình. Thằng này dễ thương lắm, nó là keo dính kết nối mọi người trong nhà với nhau é. Hay đơn giản mình đang rửa khuôn bánh tay ướt xà bông không nó cũng kệ bắt tay chúc mừng mình rồi chùi sau, làm mình cảm động rưng rưng nước mắt khi phải quay lại tiếp tục rửa chén, lại tự nhủ lòng không bao giờ bake nữa. Rồi tự nhiên bất ngờ Sami nói ê tụi tao có món quà cho mày, thấy mày hay làm bánh quá tụi tao tặng mày cuốn sách nè. Trời ơi thiệt là trớ trêu hôn? Mình chỉ làm bánh sanh nhựt vì mình nghĩ không lý gì mình không làm được, tức thôi, mặc dù cũng rất phái ăn, vậy mà… Nó làm mình cảm động quá nên tự hứa với lòng mình sẽ cố gắng nướng bánh để không phụ lòng và… dạ dày của mình cũng như các bạn hàng xóm. Nghĩ lại các bạn thiệt lanh vì biết mình làm ra các bạn sẽ là người được thí thử nghiệm đầu tiên Mí ngày nay hay lôi cuốn sách ra mân mê, 500 recipes, 400 hình hình nào cũng rực rỡ làm mình chảy nước miếng khi coi sách trong toa lét Rolling on the floor Mặc dù mình down được cuốn sách rất hay trong máy rồi nhưng dù gì thì sách cũng như porn, sờ tận tay bao giờ cũng thích hơn Rolling on the floor Nhưng tạm thời vụ nướng này nọ để qua 1 bên, ráng luyện cuốn sách cooking cải thiện bữa ăn gia đình cái đã…

Lẽ ra blog này mình kể chuyện ngày sinh nhật, tổng kết lưu giữ lời chúc của các bạn, nhưng giờ dài quá rồi mà viết đoạn trước làm mình đói bụng nên thôi hẹn lại lần sau (hay sau nữa, sau nữa hay KHÔNG BAO VỜ!! ).

Cám ơn các bạn đã theo dõi và hẹn gặp lại trong tổng kết năm sau.

xoxo lorny boy

Friday, October 29, 2010

Hành trình tới live show Linkin Park

Từ Music for Relief…

Mọi chuyện bắt đầu từ niềm đam mê âm nhạc (và mọi thứ miễn phí) của mình đó nha các bạn. Hồi đó (hình như năm ngoái), hồi Haiti bị động đất á, mình nhận được tin Music for Relief – tổ chức phi lợi nhuận của ca/nhạc sĩ và producer được thành lập năm 2005 bởi Linkin Park để hỗ trợ cho các nạn nhân thiên tai – cho down nhạc miễn phí trên web để quyên tiền ủng hộ người dân, thế là mình nhào vô đăng kí liền. Tuy rất là muốn đóng góp chút gì nhưng đời SV của mình cũng phải nhịn ăn, nhịn uống, down nhạc miễn phí này nọ nên mình cũng đành bó tay ngồi nhìn, hô hào cho các bạn khác download nhạc thôi. Nếu bạn nào chưa thấy mình hô hào thì để giờ mình hô cho nghe. Trên Music for Relief mấy bạn có thể down được khá nhiều nhạc các nghệ sĩ hát tặng cho người dân vùng thiên tai. Có thể kể qua một số tên như Linkin Park, Alanis Morrissette, Hoobastank, Jack Johnson… Một số bài còn được tặng riêng độc quyền cho MFR nữa đó. Hiện tại MRF đã quyên được hơn 3 triệu USD, đã hỗ trợ nạn nhân động đất Haiti, lụt Pakistan, động đất ở TQ, dịch tả ở Zimbawue, bão Katrina… Mới gần đây MRF kiêm luôn thêm nhiệm vụ tuyên truyền bảo vệ môi trường và đã trồng thêm được hơn 800k cây xanh để phòng chống thiên tai lũ lụt.

Đa phần số tiền quyên góp được là tiền bán vé live show LP, auction, bán art của Mike Shinoda, bán đồ online + on tour… Nếu mấy bạn mua đồ ở urbanoutfit threadless này nọ có thể quyên 1 phần tiền trong order bằng cách click link trong MFR nữa đó. Nếu bạn không có điều kiện đóng góp cho MFR (không có thẻ/paypal, không có tiền…) bạn cũng có thể giới thiệu MFR cho mọi người hay hành động thiết thực hơn: nâng cao ý thức bảo vệ môi trường cho mình và người khác. Ví dụ chọn thực phẩm hàng hóa địa phương, nội địa; phân loại rác thải, hạn chế xài bao (e hèm, tùy bao nha Big Grin), tốt nhất là đem theo giỏ khi đi chợ, siêu thị… Nhiều người cùng góp sức thì chuyện nhỏ hóa ra to thôi Laughing (mỗi ngày TP. HCM ngốn 50-60 tấn túi ni-lông Hypnotized)

…tới live show Linkin Park

Bỗng dưng một ngày đẹp trời kia, trong hộp mail của mình thấy một bức thư xém làm mình hú lên sung sướng. MFR tìm tình nguyện viên cho liveshow của Linkin Park. Gần như ngay lập tức mình gởi mail đăng kí và lan truyền tin sốt dẻo này cho các fan cuồng Linkin thân thiết: Eros, em Mai em Hin, em Mass em Docco Laughing, thậm chí mình còn phải la hét chửi bới thằng bạn học chung bắt ép nó viết mail tham gia, dù nó cũng cuồng LP như ai nhưng còn sợ sệt làm tình nguyện sẽ phải bốc vác dựng sân khấu như bạn Nico Lan tưởng Big Grin. Cuối cùng rất tiếc là em Mai không online không nghe ĐT, em Hin không thấy đâu, em Mass với em Docco không có sức bơi vượt biển qua châu Âu Rolling on the floor, còn lại mình, Eros với Nils đều được nhận. Tội nhứt là bà Eros, mình coi về mấy ngày khoe tòe loe toét loét bả mới nhận được mail  Big Grin Làm nàng ủ rũ mất mấy ngày Big Grin

Mail đăng kí của mình:

Name: Dang Huynh
Age: 20
E-mail address: k………@yahoo.com
Mobile phone number: 01515………
City/Date of the show you would like to volunteer at: Stuttgart/ October 22nd, 2010
Why you would be a good volunteer (50 words or less):
I speak English and German fluently, I'm friendly and responsible. Most of all, I do care about the people in need, this could be my chance to actually do something to help them, since I'm a student and don't have much to offer than my volunteer work. Please pick me!
Can you get to the venue 1 hour before doors open on the day of the show:
Of course, I live <10 mins away from the concert hall.
Thank you for considering :-)

Chỉ vài tiếng sau mình đã nhận được mail confirm, sau đó thì lòng vui rạo rực mấy ngày liền Big Grin. Đây là mail confirm của Nils Blushing

Du bist der lead volunteer ^^

-------- Original-Nachricht --------
Hi Nils,
You have been confirmed as one of our volunteers for the Stuttgart, Germany show on October 22, 2010.  Thank you for offering your time to support Music for Relief!  You must arrive at the venue at 5:00 pm which is one hour prior to doors opening at 6:00.  When you arrive, go to the main box office and look for the other MFR volunteers.  Our lead volunteer, Dang, will have a sign so you will know who he is.  If you can't find him, you can call or text him at 01515 ………….  He will also have your number.  Once all the volunteers find one another and are gathered, Hugo (who is your MFR contact at the show) will come and find all of you and bring you into the venue and give you your passes.
Attached please find information about MFR and what you need to know about the activities at the booth.  Please read the info attached and, if you can, print the document entitled VOLUNTEER INFO-MUSIC FOR RELIEF and bring it with you to the venue.
Thanks,
Amber

Cuối cùng thì ngày đó cũng tới…

Mặc dù lòng nặng trĩu vì chuyện nhà cửa nhưng mình quyết định quẳng gánh lo đi mà vui sống 1 bữa. Đầu tiên là chuẩn bị nhét hết những thứ cần thiết vô cái áo lạnh, sạc pin xóa thẻ check đi check lại mấy lần, không quên chuẩn bị thứ gì để lỡ có khi gặp được mí ảnh xin chữ kí nữa nha Laughing Rồi học thuộc mấy cái thông tin về MFR, chuẩn bị bằng tiếng Đức để trình bày với mọi người, in danh sách và bảng hiệu để tụ tập tụi tình nguyện viên vì mình đã được giao nhiệm vụ tập hợp và đưa tất cả vào trong an toàn Big Grin

Mọi chuyện không suôn sẻ như mình nghĩ. Người Đức nổi tiếng đúng giờ nhưng bữa đó tới giờ hẹn có đúng 4/11 đứa ở đó Angry 5’ sau thì 2 đứa nữa tới. Mình lỡ lãnh trọng trách rồi nên phải gọi điện từa lưa, gặp bữa ĐT hết phút free nữa chớ, nghĩ lại đúng là dzại, thôi coi như làm chút gì đó giúp đỡ đồng bào lũ lụt Big Grin 1 đứa không nghe ĐT, một đứa không đi được, đã gởi mail báo (nhưng bà kia nói gì mình), Nils tới trễ, 2 thằng bị kẹt xe, mình quyết định bỏ 2 thằng đó vô trước, gọi cho ông Hugo kêu ổng dẫn vô thì ổng kiu tao tưởng tụi bây tới lúc 18h. Mấy đứa con gái kêu trời, rõ ràng mail hẹn 17h, trời thì lạnh tụi nó đứng run lập cập thấy tội.

Khoảng 17h30, cuối cùng 2 thằng kia cũng tới nơi với mỗi thằng 1 cái áo thun trong tiết trời dưới 5°C Hypnotized Gọi cho đồng chí Hugo thì không nghe được gi, nhắn SMS qua lại tùm lum cuối cùng thì người cũng ra dẫn cả đám vô trong tiếng la hét của mấy trăm đứa fan cuồng đứng chờ ngoài hàng rào sắt “ê sao tụi nó được vô?” Laughing Vào tới nơi rồi là mình hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ leader, cả đám đứng chờ mấy anh kỹ thuật khiêng ra 1 cái bàn và một cái rương thiệt lớn, trong đó có chứa áo phông, túi xách và bandana do chinh tay Mike Shinoda design cho mọi người bày ra. Bandana là cái gì hả? Mới đầu đứa nào cũng thắc mắc hết á, tới khi google với thấy tận mắt thấy mới biết chính xác nó là cái gì Big Grin Tóm lại wikipedia kêu nó là miếng vải hình vuông, thường 60x60cm để trùm đầu hay đeo cổ, hay vắt vô đít quần đi lủng lẳng cho nó hip hốp Big Grin Vậy mà cũng nhiều người mua lắm đó nha, mình thì cho cũng không thèm lấy (thiệt ra là cuối buổi quên lấy Sad) Bắt đầu có việc để làm rồi thì mọi người không đứng nhìn tụi kia bị nhốt ở ngoài qua khung cửa kiếng nữa Big Grin Không ai bảo ai, mỗi người tự nghĩ ra việc để làm: bày hàng, vẽ bảng, dán bandrole…

Tới giờ mở cửa, cái đám fan cuồng nhất tụi nó nhào vô tranh nhau chạy trước để giành chỗ đứng gần không ai thèm ngó qua các em nhỏ nghèo đói với ánh mắt ngây thơ đang buồn trong nước lũ trên màn hình sau lưng tụi mình hết trơn, nhưng đám đó nó qua rồi thì 2 tiếng liền người xem show lai rai đi vô, tại vì những người tới sớm xếp hàng đều được phát 1 băng giấy đeo tay màu trắng/xanh để ai được cho vô đứng trước sân khấu nên không phải ai cũng tranh giành như tụi kia. Nhiệm vụ của tụi mình là giới thiệu cho người ta biết về tổ chức, dụ dỗ thuyết phục người ta quyên góp tiền, từ 1€ cho một tấm hình chụp hiện lên màn hình trước khi LP diễn, tới 10€ cho cái bandana, 15€ cho cái túi vải bảo vệ môi trường hay 20€ cho cái áo. Mà đúng là mí đứa con gái dụ hay lắm nha, hèn gì tiếp thị toàn các em gái hot hàng Laughing. Mình thì không giỏi dụ nên đứng làm bảng hiệu di động + phát flyer là chính Big Grin nhưng phải nói mình cầm cái bảng hiệu đưa qua đưa lại ai cũng đọc hết nha, mình quan trọng lắm á Laughing

Càng gần giờ diễn thì khán giả cũng thưa dần, tình nguyện viên cũng mệt nên các bạn nảy ra thú vui… đếm tiền Laughing Cuối cùng mình cũng không biết chính xác được bao nhiêu tiền, nhưng nhìn qua thì thấy cũng được kha khá. Cũng có nhiều người quyên tiền mà không cần gì hết, có người lấy 1 cái khăn nhưng góp tiền 2 cái, vậy mới biết fan LP không chỉ SV nghèo hay mấy bé teen loi choi mà cũng nhiều người lớn tuổi đứng đắn và giàu lòng nhân ái lắm nha mấy bạn.

Rồi giờ phút chờ đợi cũng tới, mình… kiếm được chỗ đi toilet Laughing Trên đường đi còn gặp nhỏ pianist TQ người quen đi coi chung với bạn nó nữa. Cuối cùng thì Mr. Hugo cũng xuất hiện, chụp hình kỉ niệm, hỏi ý kiến các bạn tình nguyện viên để rút kinh nghiệm làm tốt hơn ở những show sau… Rồi ổng nói một câu làm mắt đứa nào cũng sáng rỡ: Tụi bây chắc đứa nào cũng là fan LP hen, vừa nói ổng lôi ra một cái túi, phát quà cho mỗi đứa. Tới đây mình mới nhớ nè, lúc tan show, xếp hàng ra cửa có 1 thằng kia nó gọi điện chắc cho người yêu nó khoe giọng rất là hớn hở: Em ơi, anh chụp được đồ anh Chester quăng từ sân khấu xuống nè, cái phím guitar có chữ LP trên đó. Mình nghĩ trong đầu haha anh mì có tới 5 cái Big Grin

…và thưởng thức Linkin Park

Lúc này thì đứa nào cũng thấm mệt rồi, do đứng suốt 3 tiếng + đi tới đi luôn đon đả chào mời khách khứa. Không đứa nào nói với đứa nào câu nào nữa, chỉ lẳng lặng chờ tới lượt LP xuất hiện. Tụi mình không được coi các band mở màn nên lúc ông Hugo dẫn vô thì các chỗ gần sân khấu đã chật hết người rồi. Mình thì muốn đứng chính diện nhưng xa sân khấu chút nhưng mấy bạn khác nói thà đứng gần nhưng phía rìa còn hơn nên mình cũng chiều mí bạn. Bù lại chỗ đứng của tui mình rất là rộng rãi không phải chen lấn.

Show diễn thì khỏi phải nói rồi. Lời khuyên của mình là khi đi coi show nên mua vé đứng và đi sớm chen lên trước nha mí bạn, chỗ đó toàn là crazy fan tụi nó cuồng dễ sợ. Có nhiều đứa còn mua vé hết các buổi diễn của LP rồi chạy theo “lưu diễn” với các anh vậy đó. Kể ra giao thông phát triển sướng quá ha. Nhiều đứa tình nguyện làm tới mấy show nữa. Tóm lại đứng gần những đứa đó thường coi show thấy máu hơn rất nhiều, hò hét dữ dội, nhảy múa điên cuồng, chưa kể anh Chester cứ đánh trống xong quăng dùi xuống cho fan, áo mặc tới 3 lớp cởi dần vừa làm mini strip show vừa quăng áo tặng fan Laughing Rồi có 2 lần ảnh nhảy luôn xuống dưới khán giả cho chúng nó hú hét, crawling in his skin Big Grin Mình thì không ham rờ nhưng nếu ảnh quăng áo sơ mi áo thun cho mình mình cũng chụp về nhà bận đi ngủ Big Grin

Về phần biểu diễn thì Chester là điểm nhấn của sân khấu. Diễn rất là máu lửa, lại chăm chạy lòng vòng sân khấu chào fan đủ mọi ngóc ngách, lại còn nhảy lên bục quằn quại cho mình chụp hình, nói chung là nhiệt tình của ảnh bù lại cho hiệu ứng ánh sáng và video không mấy hấp dẫn.

Do album mới ra nên có vài bài như When They Come for Me, Waiting for the End, The Requiem… mình không thuộc lời. Các bài hit trong các album cũ như Numb, Bleed it Out, In The End, Breaking the Habit, New Devide hay Crawling mình cũng… không thuộc luôn Laughing nhưng cũng hò theo rất máu, nhứt là bài When they come for me hát theo được gần nửa bài, khúc hò Huế đó Rolling on the floor. Thiệt tội nghiệp cho đứa nào đứng kế mình Laughing

Nói chung điểm trừ của show diễn là chất lượng âm thanh không được tốt. Có lẽ cho mình đứng quá gần sân khấu, hoặc do mình đứng bên mé, hoặc do sân vận động trong nhà, hoặc do dàn âm thanh và thiết bị đem từ Mỹ qua lắp ráp Laughing Nói chơi vậy chứ không chừng thiệt đó. Lần trước mình đi coi show miễn phí Revolverheld, đứng cách sân khấu có mấy hàng, nghe rõ từng tiếng trống dập thinh thình, tới quần mình cũng nhúc nhích luôn é Laughing. Hay lần trước nữa coi Annette Louisan xin được vé miễn phí cũng trong nhà, ngồi xa xa xíu nhưng âm thanh phải nói hay như CD, thậm chí còn hơn vì ban nhạc đánh rất bốc. Nghĩ lại đúng là sanh dziên nghèo, chưa bao giờ có tiền mua vé đi concert hết…

Nói thiệt lòng dù rất thích nhưng mình không phải fan ruột của LP nên show diễn không được như mong đợi, có lẽ một phần do mình đã mệt, cộng với sự hào hứng đã lên tới đỉnh điểm từ mấy ngày trước live show, nhưng tóm lại lần này làm tình nguyện viên cho MFR và xem LP cũng là một trải nghiệm đáng nhớ trong đời Happy Nếu có lần sau em xin hứa sẽ học thuộc lời bài hát trước khi đi coi Laughing Xin cảm ơn các bạn đã theo dõi entry dài dòng này và mời các bạn xem video mình đã post lên YouTube:

Crawling

Còn 1 cái mở màn nữa, tại kinh nghiệm là mở màn lúc nào khán giả cũng máu nhứt, nhưng video quay chán quá nên mình lười post Happy