Showing posts with label friends. Show all posts
Showing posts with label friends. Show all posts

Monday, August 29, 2011

Nhớ…

1 | Hôm thứ hai đi coi film với M. (dạ thưa coi film miễn phí), mình hỏi M. “Tháng 10 mày có muốn đi coi Cique du Soleil hông? Cỡ tháng 11 có Roxette nữa” (và lại dạ thưa, cũng miễn phí ạ, mình là king of anything free), sau một hồi thảo luận bạn mình trả lời OK, đi thì đi. Bất ngờ bạn mình nói thêm, “Mày thấy chưa, có bạn lợi hơn có bồ, một tháng nữa tao vẫn là bạn của mày”

2 | Bữa nay tự nhiên có anh kia nhảy vô la ảnh nhớ mình da diết làm mình xúc động ứa nước mắt. Các bạn biết đó, con người mình rất là đa tình, đa sầu đa cảm nhưng không thích ăn cám, vậy nên mình mới ngồi nhớ lại kỉ niệm khi xưa của hai đứa, mình nhớ ra ngay ảnh là người giới thiệu cho mình thằn tượng âm nhạc Cô Gái Trung Wa, thế là mình tìm tìm gởi ngay cho ảnh link một bài hát vừa nói lên nỗi lòng mình vừa nhắc lại nhẹ nhàng bài hát tình iu kỉ niệm khi xưa của hai đứa (giờ vững iu), tuy nhiên mình không hiểu bài đó beat giống Let’s get back to bed, boy của Sarah Connor là có ẩn í gì không ta?

Chưa hết xúc động thì ảnh post status wen mình 2 tháng xong ảnh phình bụng đẻ được thằng cháu, giờ nó cũng 7 tuổi rồi mà bụng ảnh chưa hết phình, hỏng biết sao nữa. Vậy là mình ráng ngồi nhớ lại coi lần đầu hai đứa gặp mặt ánh mắt đưa tình bừng cháy bỏng ra sao, vậy mà rặn hoài rặn hoài mình không (nhớ) ra được, toàn nhớ mấy lần ba đứa ăn lẩu bò bánh xèo cơm tấm khô nai nướng uống trà sữa tình yêu rồi dắt tay nhau qua quận 7 thả diều hóng gió tâm bình bên bờ sông mà thoai…

Rồi cái từ những bữa ăn chân tình đó mình nhớ ra các bạn ăn chung, rồi các bạn ăn chung các bạn ăn chung đó nữa, nhớ một hồi nhiều bạn ăn chung quá hông có nhớ nổi cái mình chuyển qua nhớ các bạn không ăn chung với những người đã ăn chung với bạn mình đã ăn chung. Cái cuối cùng mình quyết định là mình không nhớ gì hết…

2006-10-06 - 17

3 | Dzị là mình xa nhà 5 năm rồi ha… Thời gian không ngắn cũng hơi dài nhưng mình vẫn nhớ những đêm đầu tiên mình ở Wismar. Trời lạnh, im phăng phắc chỉ có tiếng côn trùng ríu rít tâm sự đêm khuya, một thân một mình nơi xa lạ, không quen một ai, không có máy tính, không có cả cái đầu cắm điện để sạc máy mp3, không có gì để bận tâm vậy là trí óc lại rảnh rỗi để nỗi cô đơn và cái lạnh trời tây thấm vào người… Quen chân ở VN mình xách xe đạp dấn thân vô định vào cái màn đêm bao bọc bởi cây xanh um tùm và thiên nhiên rất gần với cái khái niệm “hoang dã” của một vùng quê nhỏ bé, chỉ để thoát ra khỏi 4 bức tường gò bó, để tìm được cái không khí đường phố thân thuộc ở SG… Loáng thoáng đâu đây trong ánh sáng mở ảo của những ngọn đèn đường vàng, một vài con mèo, cáo, thỏ hoang bất ngờ xẹt qua làm đứa nhát gan như mình cũng hơi rờn rợn… Nhưng ở đây không phải SG, ở đây mình không có tiền, không có hàng quán để lựa chọn, quan trọng là không có bạn… ở đây chỉ có ở nhà, chỉ có bóng đêm và những cơn gió lạnh tát vào mặt làm cơ thể sinh vật nhiệt đới nhỏ bé còn chưa quen khí hậu kia không thể thở nổi trên xe, thế là lại quay về với 4 bức tường, với ngọn đèn vàng ấm áp nhưng trong lòng lạnh tanh, tập chấp nhận dần: từ nay chỉ có một mình…

Image(76)Mới qua trán vẫn còn lồi lõm di tích chiến tranh VN…

Tất nhiên là sau này quen rồi, có thêm ít bạn thì không tới nỗi bi thảm, nhưng cuộc sống ở xứ này là một chuỗi ngày cô đơn buồn khổ. Mình nghĩ không phải chỉ mình thấy vậy, nhưng nó đặc biệt đúng với những người sống khép kín nội tâm phức tạp, không dễ gì kiếm được bạn hợp tính như mình…

5 năm, mình thay đổi nhiều rồi, ví dụ hí hí ngày càng đẹp trai, càng lười và trình xỉ nhụt ngày càng cao nhưng không hỉu sao càng được nhiều người iu thương thắm thiết… Mình biết các bạn cũng thay đổi nhiều, ví dụ đó giờ mình chỉ có 2 cái ĐT, cái đầu bị chôm cậu cho tiền mua cái N6600 classic xài tới giờ còn các bạn thì chắc chục cái Blackberry iPhone iPad ví dụ vậy thôi… Mà cái thay đổi lớn nhứt đó là quan hệ tình… cảm của chúng ta các bạn à. Những người khi xưa thân thiết giờ vẫn đó nhưng ta chả hiểu gì về nhau nữa. Đau lòng nhất là nhìn những người khi xưa nói iu thương ta giờ tung lời xa hoa khắp mọi nẻo FB trừ nhà mình ra… Cũng hận, cũng buồn, cũng đao khổ nhưng sao không hết iu được ngừ ta vậy cà…

4 | Mới đây chị mình gởi mấy tấm hình gia đình hiếm hoi cho mình coi, phải nói mọi người thay đổi nhanh và nhiều quá xá. Mấy đứa anh chị em xém xíu nhìn không ra, một đứa cháu 2 năm trước về thăm còn nói lắp bắp giờ đã đi học, một đứa cháu, một đứa em chưa gặp mặt giờ đã nói lào xào, hát được tiếng Anh nữa cà. Ông bà thì cũng yếu rồi, ngay cả ba mẹ cậu dì gương mặt cũng bắt đầu hằn vết thời gian (sao mình nhớ mặt má mình trẻ lắm mà ta – há há đừng ai méc má nhá). Ngẫm lại dù cũng chat, cũng FB, nhưng mình chả biết gì gia đình mình hết á, ngay cả thằng em mình, hồi nhỏ hai anh em cũng vui vẻ xài xể cấu xé đấu đá lẫn nhau thân thiết lắm, tưởng chỉ tới khi tuổi teen mình có thế giới riêng mới xa cách chứ mấy bữa đọc note nó viết mới thấy hồi đó mình cũng chả biết gì về nó, bạn bè mẫu giáo nó thân đứa nào, học cô nào cũng chả biết (có nhớ mỗi bạn gái Thúy Hằng thôi hehe, mà không chắc nữa há há)… Có khi tính tình của nó giờ mình cũng không rõ nữa…

Nhà mình cũng thân thiết nhiều chuyện gần gũi lắm sao mình cảm thấy khác biệt, khép kín, tách biệt và khoảng cách quá…

5 | Ừa, mình là vậy, giống như con người không có trí nhớ (vị nên mới ghét cái nền giáo dục học thuộc lòng ở VN), tương lai thấy cũng mù mịt lắm, nhưng thường mình chỉ bận rộn với hiện tại, trong đầu mình lúc nào cũng hàng chục suy nghĩ đan xen nhau, sơ sẩy một chút là mất tập trung rẽ hướng nghĩ… bậy liền, nên nhiều khi mình chỉ quan tâm tới cái trước mắt, những cái mình thấy đó, những người hay cập nhật FB mà bẵng quên đi những người luôn âm thầm lo lắng quan tâm tới mình. Nghe có vẻ tuyệt tình, ích kỉ hen, vô tình như mình còn thấy vậy nữa là (lạ cái mình thấy mình cũng ủy mị sướt mướt lắm mà ta?), nhưng thiệt tình những cái tính đó mình không thay đổi được, đừng trách mình nha, giống như con người không tự nhiên cao thêm được, hay màu mắt, màu tóc không thay đổi được, ờ, ví dụ dở nhưng chắc mí bạn hiểu… Biết làm sao giờ…

6 | Nhưng mà, dù đôi lúc ta không thân như đã từng, dù đôi lúc mình quên hẳn các bạn hay chả mấy khi mình thấy nhớ nhà, tình cảm mình dành cho mọi người vẫn không thay đổi. À bậy, mọi vật luôn biến đổi, nhưng mỗi người đều có một vị trí đặc biệt trong lòng mình, nếu như mình vẫn còn nhớ người đó là ai há há… Dù mình chả bao giờ thể hiện tình cảm của mình bằng lời (mình bị bịnh sợ sến dù rất sến, rất sến nên sợ sến), mọi người hãy luôn tin như vậy và thứ tha cho mình nha (chớ mình cũng không có ý định nói bi giờ đâu)…

7 | Bởi vì… mới mấy bữa trước biết tin mẹ của một người bạn chưa từng nói chuyện trên FB mất sau 4 năm đau đớn chống chọi với bịnh tật, mới nghe được một bài hát dành cho người cha đã ra đi, mới nghe tin Amy Winehouse đùng cái là tạch… mình không biết mình còn bao nhiêu thời gian… sẽ ra sao nếu những người thân thương nhất không còn nữa… hay nếu mình đi coi ca nhạc, vô tiệm vàng, đi ngoài đường hay đơn giản chỉ ngồi nhà với tình trạng sức khỏe bất thường mình ra đi trước mọi người lúc nào không hay thì sao… Từ lâu rồi mình không còn sợ cái chết nữa, nhiều lúc còn muốn nó tới nhanh nhanh nữa cà, nhưng cái mình sợ nhất là những người ở lại không biết mình nghĩ gì về họ (mí đứa làm mình hựng hãy coi chừng cửa nẻo đêm khuya gió lùa nha!!), không biết con người thật của mình, không biết những chuyện vui buồn mình trải qua, không biết mình đã tồn tại…

Vậy nên mình không muốn phải hối tiếc, như 4 tháng trước, chỉ vì lần lữa, vì sợ không muốn đối diện với sự thật nên không dám gọi điện, một người bạn lớn đã ra đi mà mình không kịp nói lời từ biệt, không kịp cho người ta biết người ta được yêu quý như thế nào… Dù anh luôn xương mình dù mõm mình móm nhứt xóm…

Kết | tới đây là hết…

  • Hôm nay mình đạp xe lòng vòng chỉ nghĩ tới hết tất cả mọi người mình có thể nhớ ra được :-)
  • Mình không tag vì sợ trí nhớ mình không rộng bằng tấm lòng cạn :-)
  • Không biết có phải lờn thuốc rồi không mà nay mình bị sến, buồn điên đảo sâu sắc như con mắt sắp mọng nước hình trên :))
  • Vậy nên mình sẽ rất vui nếu bạn có thể dành 2 phút ghi lại 1 kỉ niệm gì đó bạn nhớ về mình, lần đầu tiên gặp mặt, bài hát của 2 đứa, món ăn 2 đứa từng thưởng thức, tư thế é é 2 đứa đã từng… vậy vậy é, mình sẽ ráng hết sức nhớ gì đó và đáp lại, còn không nhớ nổi mình sẽ bịa ra something nice nói đại :))

Tuesday, February 22, 2011

Bánh mì tự nướng

Bữa nay mới đầu tuần đã gặp tai nạn thảm khốc, huhu. Chắc cả tuần nay sẽ nằm bẹp trong nhà không ra đường luôn quá. Số là dzầy, sau bao ngày lần lữa lười lọc, cuối cùng mình cũng đã dồn quyết tâm cắt tóc cho đẹp chai. Chuyện cắt tóc thì ai hay đọc blog cũng biết mình đã tự xử bao lâu nay rồi hen, nói chung này càng lành nghề, cắt nhanh gọn lẹ đẹp đẽ lắm, tự sắp trễ giờ đi tập gym. Nhưng mừ, trời ơi lành nghề vậy chớ 1 chút sơ sứt là tàn đời trai trẻ Crying Thôi đành chờ vài bữa nó mọc lại rồi cạo lại chớ sao giờ, có chơi có chịu, rút kinh nghiệm lần sau (mà sau bao nhiêu lần vẫn chưa rút hết Laughing)

Tập gym dạo này wải dễ sợ, vô tập 2 phút là mồ hôi đầm đìa cho tới lúc đi dìa luôn mà six pack thì chờ wài không thấy đâu Big Grin Nhưng mà thôi kệ, tập cho phẻ là tâm hồn dzui dzẻ cái nó điều khiển não tiết hóc môn cái mặt trẻ đẹp mí hồi Big Grin Cái nay lúc đi dzìa, cầm cái áo để trên băng ghế gỗ cái bị miếng dằm nó găm dzô giữa móng tay với thịt éc éc… nhưng chưa hết, đề nghị đọc tiếp…

Về chạy lạch bạch đi coi film free. Phim Đức, Der ganz große Traum (The pretty big dream – mình dịch đại). Phim nói về thầy giáo Koch dạy tiếng Anh thử nghiệm cho một trường trung học Đức sau chiến tranh (lúc đầu mình tưởng thầy người Anh mà tên cứ cock này cock nọ mình ngợt nhiên lém các bạn Laughing). Ta nói mới mí chục năm trước thoai mà lớp học Đức nó như Nhựt Bổn é, mình không dám so sánh với cái nước mà ai cũng biết là nước nào đó. Thầy dzô lớp là tụi nó đứng phắc dậy, nghiêm trang im lặng, thầy nói gì nghe đó, đứa nào hó hé là ra ngoài lấy roi mây wứt ngay không nói nhiều. Thời đó nước Đức chưa biết đá banh là gì, vậy là ai cũng đoán ra người thầy này sẽ thay đổi các em học sinh và thay đổi nước Đức thế nào òi hén. Phim cũng vui vẻ hài hước dạng Le Petit Nicolas nhưng hông vui và dễ thương bằng. Coi cho biết cách đây vài chục năm nước Đức nó cổ hủ thế nào, sau đó vài chục năm giáo dục và nhân quyền của nó phát triển thế nào. Phim cũng nghẹ nhàng dễ thương, nhiều đoạn cũng bồi hồi xứt động và tất nhiên không thể thiếu những đoạn sôi động phấn khích với bóng đá. Cuối phim nó hiện mấy dòng chữ cho khán giả đọc mình thích nhứt đoạn này:

Tuy nhiên sau đó bóng đá vẫn bị cấm ở nhiều nơi trên nước Đức.

(ngừng)

(từ từ hiện ra)

Còn ở Bayern tới tận 1927 mới hết cấm (cả rạp cười Laughing)

Coi phim xong vừa đói vừa oải về nhà chỉ muốn chiên cánh gà ăn rồi nằm ngả ngửa, vậy mà vô bếp cái thằng 2 đứa hàng xóm ngồi ăn bánh mì. Số là hồi chiều Sami nó thử làm 1 ổ bánh mì thế là mình cũng nhào vô ăn thử. Tuy nó làm lần đầu tiên, bánh mì theo công thức thuộc loại “rất đơn giản” nhưng ta nói cầm nguyên ổ cưa hoài mới được 1 lát Laughing Nói chứ cái vỏ ngoài dày và cứng xíu nhưng rất giòn, ruột thì đặc vừa phải mà các loại hạt trong đó cũng thơm. Tóm lại là ăn cũng ngon á, rẻ nữa, có điều làm thì cũng nhanh gọn dễ dàng nhưng chờ hơi lâu Big Grin Mà 3 thằng đờn ông thế là thành một cái chợ, đồ ăn bày đầy bàn cái tụi nó kéo bàn bự ra (và mình bị dập tay tới giờ vẫn hông gõ bàn phím được Crying) Tụi nó nói cuối cùng cũng ngồi ăn tối chung 1 bữa (tuy thiếu 2 thằng), mà tụ tập thế nào thằng Stefan cũng lôi 1 lọ cồn đo đỏ ra (mèn ơi tội lỗi quá mới T2 nhưng dứt tuốt Big Grin). Lúc sau có thêm bạn Sami nhập tiệc nữa. Sẵn tiện mình đem tụi nó ra thử nghiệm món chè đậu xanh (mình có nói nó khen dữ dội mí bạn cũng hông tin đâu khỏi nói Big Grin). Ò mà chắc tại bình thường tóc mình mượt mà óng ả đẹp dữ dội lắm nên nay thấy mình đội nón tụi nó kêu mình lột ra cho coi Laughing Mới cắt tóc có mấy tiếng mà được khán giả iu cầu cởi nón 2 lần, ta nói sao không lựa lúc cắt thành công mà yêu cầu trời? Chắc lần sau mình làm cái đầu thiệt đẹp rồi giả bộ đội nón, ai kiu cái mình giả bộ từ chối không lột, tới lúc lột ra nó mới trầm trồ ngưỡng mộ lác hết cả mắt hen Laughing

Thôi rượu đang nói, giờ mình ngủm đã mai mình tiếp tục sự nghiệp đẹp trai sau Rolling on the floor Hẹn gặp lại các bạn trong lần say xỉn tới CryingLaughing

Friday, December 31, 2010

Tết trời tây

Lâu rồi không viết blog, mặc dù cũng có nhiều tâm sự muốn giải… phóng. Nay định đi ngủ lấy sức tối ra chụp hình pháo bông cho vui rồi về, nhưng mới vừa nhận được điện thoại của 3 hot boys/hot men từ VN gọi qua nên cảm xúc dâng trào quá xá phải cho ra mới được…

IMG_1600

Mùa lễ hội ở đây bắt đầu bắt đầu khoảng một tháng trước Noël với các hoạt động mua sắm, tụ tập và hội chợ. Không khí nhộn nhịp chủ yếu diễn ra ở hội chợ, nơi người thân, bạn bè, đồng nghiệp cùng nhau đi dạo qua những gian hàng rực rỡ dưới ánh đèn vàng hòa quyện với tiếng nhạc du dương và tiếng trò chuyện rôm rả. Trong tiết trời lành lạnh, đôi khi có tuyết rơi và tiếng chuông nhà thờ vang vọng, người ta dường như không cưỡng lại mùi hương ngọt ngào từ quế và hạnh nhân tỏa ra từ những món ngọt truyền thống ở hội chợ. Những túi hạnh nhân bọc đường giòn tan nóng hổi trên đôi tay trần đang cóng khiến ta liên tục phải đổi tay; những chiếc bánh Lebkuchen trang trí sặc sỡ tuy không phải như truyền thống nhưng có vẻ đang dần trở thành nét truyền thống mới; những mùi hương quyến rũ đặc biệt đó, tất cả dường như ghi dấu vào nếp não của cậu sinh viên nước ngoài: những thứ đó là giáng sinh.

LebkuchenherzenLebkuchen (Ảnh: Wikipedia)

IMG_1709

Dạo qua một vòng các gian hàng bán đồ trang trí rực rỡ sắc đỏ, trắng, vàng và bạc; những gian hàng đơn giản bán những bánh xà phòng thơm, áo len, thậm chí có nhiều gian hàng bán những đồ tầm thường mà ở đâu, ngày nào người ta cũng mua được, ngắm những người chủ hàng khoác áo lạnh dày cộp, nét mặt không biểu hiện cảm xúc, nhìn dòng người đông đúc qua lại nhưng không ai ghé vào gian hàng mình cũng khiến người ta cảm thấy lòng lạnh hơn. Lúc này là thời điểm thích hợp cho một ly rượu hâm nóng Glühwein. Một chút cồn, một chút ấm áp, một chút trò chuyện và thật nhiều tiếng cười.

IMG_1673-1

IMG_1719

IMG_1725Giáng sinh 2009

Đó là…

…nếu như

…bạn có bạn bè, người thân

…và có tiền.

 

Trước giáng sinh thường là khoảng thời gian căng thẳng của học sinh, sinh viên, với hàng đống bài tập tập phải nộp và các bài kiểm tra giữa kì. Với những sinh viên nước ngoài nghèo khó, học éo giỏi mà còn chịu khó làm biếng thì nó càng stress gấp bội. Lại một kì lễ hội, năm mới sắp tới xa gia đình, không bạn bè, không tiền và không thời gian. Có gì mà vui? Giáng sinh càng gần thì tâm trạng càng mong chờ vì sắp được nghỉ đông. Đùng một cái, 22, 23, 24, các hội chợ đồng loạt đóng cửa, các siêu thị cũng đồng loạt đóng cửa sớm khiến nhiều người quên mua đồ ăn cho các ngày lễ dở khóc dở cười. Phố xá vắng lặng, im lìm, chìm trong bóng tối, cả kí túc xá cũng lác đác không một bóng người…

Qua vài lần tôi cũng rút ra được một bài học, muốn không buồn thì đừng hy vọng gì vô niềm vui, sống nên lạnh lùng bớt cảm xúc một chút, có thể không phải là hạnh phúc nhưng bù lại sẽ đỡ đau khổ. Mà kiểu gì cũng vậy, trước sau gì xót xa cũng nhiều như Hồ Ngọc Hà từng hát…

Lâu rồi cũng quen, cũng chả có cảm giác gì với Noël, New Year nữa. Có chăng cũng là cảm giác thoải mái, nghỉ dưỡng của kì nghỉ dài và một chút vui vẻ ngày cuối năm khi nghe tiếng pháo, ngửi mùi thuốc nổ và chụp hình pháo bông (chớ cũng không dám bỏ tiền ra đốt như công tử Bạc Liêu). Xin lỗi mọi người tại mình không thấy New Year có gì happy nên không chúc mừng, nhưng thật sự hôm nay rất vui khi nhận được điện thoại của mọi người.

Nhiều người thắc mắc sao ở đây lâu rồi mà không có bạn. Thiệt ra bạn thì cũng có, nhưng bạn để ăn mừng chung thì hiếm. Mình quan niệm không cứ phải sống chung một môi trường thì phải là bạn (thân thiết). Những người bạn thật sự thì không cần sống chung một môi trường sợi dây tình cảm vẫn không bị đứt lìa, thậm chí có nhiều người chả liên lạc là mấy nhưng tình cảm vẫn như xưa (ít nhất là phía mình). Và mình tin là những người bạn như vậy, tuy ít, nhưng mình đã có đủ. Có thêm bạn mới hay không, để duyên trời quyết định.

Còn mình giờ tiếp tục đi tìm người đặc biệt é é trong năm mới cho phê thôi. Chúc các bạn cũng phê như mình (đang tưởng tượng).

xx Pạn pò,

Tuesday, June 8, 2010

Fan update

balloon

Chào các bạn thân yêu. Chắc lâu không nghe ngóng tin tức gì từ mình mấy bạn bứt rứt day dứt lắm hen. Bởi dzậy mình mới viết lá thư cập nhật tình hình này gởi đến các bạn hâm mộ yêu dấu của mình cho các bạn đỡ nhớ thương tương cà tương ớt Laughing

Số 1 La Mã xẹt xéo xéo / Pạn pò pị pịnh

Sau một tuần thiếu ăn dư ngủ, sáng thứ 2 tuần rồi bạn Pò quyết định dậy sớm ăn sáng rồi mới tung tăng đi học. Thế nhưng chưa học được bao lâu thì bụng bạn lên cơn đòi ăn dữ dội. Tới giữa tiết học thì tình hình chiến sự căng thẳng khủng khiếp, các cơn đau quặn chạy tới chạy lui lặp đi lặp lại trong bụng bạn sau một khoảng thời gian nhất định khiến bạn nghĩ thầm chắc mình sắp bể nước ối tới nơi rồi. Vậy mà tới khi bạn lết được về tới nhà đứng trong toilet mấy giây cái nước ối-giời-ơi đó nó mới chịu ra, nhưng cơn đau vẫn chưa dứt, thế là bạn dứt thêm một tô cơm một ly Pepsi để làm dịu bớt tình hình dân tình phản đối nhà nước cúp điện cúp nước trong trỏng vì chuyện đau bụng khi đói này mình cũng có kinh

nghiệm nhiều rồi. Thế nhưng mình vẫn đau như chưa bao giờ được đau. Mình cố gắng cầm cự mò mò trên net coi có phải mình gặp ác mộng đau ruột thừa hay hông. Điều tra triệu chứng xong mình tự chuẩn bịnh: rờ hoài không thấy cục gì cứng cứng gần háng (phần bụng gần háng nha mí bạn) nên tự bạn phán bịnh: Chưa sao!!

Sau mấy tiếng liền tìm kiếm tư thế dạng chân sao cho bớt đau mà không được, cuối cùng cơn đau cũng tự dứt khi mình… chìm vô giấc ngủ.

Mí ngày sau đó bụng mình vẫn rạo rực muốn phụt mực. Chắc đây là cái cảm giác chết trong lòng một ít nè. Bởi vậy mình quyết tâm không để đứa nào làm tổn thương mình một lần nữa. Mình phải tự yêu bản thân mình, bởi nếu mình không iu mình thì đứa nào nó iu? Thế là ngày mình ăn 3 bữa rồi dặm thêm sữa, da ua táo xoài đào bơ bánh quy chocolate. Mình thiệt là xì trét!!! Thời gian chat với facebook còn không có mà cứ phải lo đi chợ nấu ăn rửa chén ngày năm bảy bận khiến mình đang ăn mà muốn bật khóc nức nở rất là thảm thiết Crying Thế là thôi, sau 1 tuần ngủ quên không luyện tập thể thao + ăn uống kham khổ như vậy, 6 múi của mình đã tan biến theo giấc mộng anh Phelps xưa kia Crying

Bạn nào có cách ăn uống nào nhanh gọn no mà rẻ thì chỉ mình nhe.

Ngoài ác mộng ăn uống mình còn hay bị đau lưng dưới mà tình hình chưa được cải thiện cho lắm. Chắc do ngồi nhiều + hay mang vác nặng. Ta nói mỗi lần Pepsi giảm giá mình phải xách cả chục kg lên mí chục cái cầu thang vài ba bận như vậy để tiết kiệm mí chục cent đó chớ có phải sung sướng uống nước ngọt hoài đâu.

Hai La Mã xẹt xẹt xéo // Fan Mail

Bữa đang ngồi xoa xoa cái bụng 6 múi của mình thì nhận được tin nhắn của em gứa hâm mộ kia gởi từ VN qua. Ẻm kiu là ẻm đang hận đời định nhảy xuống lầu vô cầu tiêu tự tử cái tự nhiên ẻm đọc được cái note của mình, ẻm cười sặc sụa nước miếng văng tùm lum cái ẻm đi lau nhà, quên luôn chuyện tự tử. Mà mình nghĩ chắc ẻm nhớ mình quá nên nhắn tin mượn cớ cho đỡ nhớ thương vậy thôi Day dreaming Whistling

Rồi bữa khác, có em gứa kia gọi điện từ VN qua cho mình. Với tinh thần tiết kiệm kiêm thực tế, thích nhận quà ăn được xài được chứ đừng mua gấu bông huê hồng gọi điện chi tốn tiền, mình linh cảm có chuyện gì chẳng lành, sợ có ai đòi nợ, thế là mình nhắn tin lại hỏi có gì không em? Thế là ẻm gọi điện lại chửi mình một chập, người ta gọi thì bắt máy đê bày đặt nhắn tin chi chảnh hả, có mấy ngàn một phút đáng gì Worried Mình dạ dạ một hồi cho ẻm nguôi giận rồi cái mình nhẹ nhàng hỏi vậy có chuyện gì không em? Ẻm nói hông, gọi chơi thôi  Hypnotized  Con gái con đứa VN giờ sao nó ế mà nó dữ vậy ta? Hay tại nó dữ nó mới ế? Câu hỏi quá triết học này mình không thể trả lời, nhưng mình có thể kết luận được là nó còn ế dài dài Laughing và chắc là nó nhớ mình mới gọi để nghe tiếng anh í nói cho đỡ nhói con tim Big Grin

Rồi bữa khác nữa, có thằng kia từ Việt Nam nhắn tin, thường thì nó nịnh nọt xin nhạc mình dã man không thương tiếc nhưng đã một nghìn năm đếch nhớ gì tới mình, vậy mà nó nhắn tin trách móc tại sao mình không miêu tả nó đẹp long lanh cho bạn Cô Cô (Jambô) nghe. Ôi, hóa ra tình cảm anh em mí chục năm nay nó lại hờn trách mình chỉ vì người con gái ấy…

Học sinh tiêu biểu dưới mái trường XHCN

Mình là mình rất yêu nước nha mí bạn. Mí bạn thường xuyên thấy mình vui cười hạnh phúc chớ thiệt ra lúc nào trong lòng mình cũng một mang nặng một nỗi nhớ nhung khôn nguôi dành cho nước… mía nước sâm nước lèo nước mắm đậm đà bản sắc dân tộc quê hương. Mình thường thể hiện lòng yêu nước với các bạn ngoại quốc của mình qua việc học và việc… trễ giờ: ngủ trễ, dậy trễ, đi học trễ, đi chơi trễ nhưng đi ăn sớm Big Grin

Sau bao năm đèn sách, được các thế hệ thầy cô kính yêu nhồi nhét bao điều hay lẽ phải vô đầu mình, cuối cùng mình cũng đã… quên sạch, nhưng có một điều mình rất nhớ: phong cách học thụ động, ai nói gì nghe đó, ít khi suy nghĩ thắc mắc hỏi han hay chửi lại thầy cô lắm nha. Bởi vậy mình rất hâm mộ nhiều bạn tuy học có thể dở nhưng rất ham hỏi đó nhe. Như bữa thứ hai, tình cờ cô nhắc tới động từ aider trong tiếng Pháp, nghĩa là giúp đỡ. Cái bạn kia hỏi vậy giúp tui là m’aider phải hông cô? Nó có liên quan gì tới Mayday hông? Nói chung bọn Đức nhợn này tụi nó ít coi film nguyên bản tiếng Anh nên cũng không nhiều đứa biết Mayday là cái gì, đặc biệt có thằng Ý kia còn kiu Mayday! Mayday! nghĩa là Tui đây! Tui đây! Laughing Mình thì chắc luôn như đúng rồi, mà cả lớp nó cãi nhau 1 hồi cái bà cô wiki liền. Kết quả cuối cùng thì bạn nào đọc tới đây cũng biết rồi é, cãi mình không có kết quả tốt, tín hiệu cấp cứu quốc tế qua sóng âm Mayday bắt nguồn từ tiếng Pháp m’aider, năm 18-hồi-đó. Mà thực tế nói vậy là sai ngữ pháp nha mí bạn, ‘Aidez-moi!’ mới đúng. Đó, học sinh tiêu biểu XHCN như mình biểu đâu nghe đó thì làm sao có mấy chuyện hay ho như vầy để viết blog đúng hông? Big Grin

Có nhiều tiền là hạnh phúc

Ò, nhân tiện đang kể chuyện mái trường, mình kể luôn cho mí bạn nghe chuyện bà cô mình kể cho tụi mình nghe chuyện mái trường bên Pháp. Bả nói bên bển có mí đứa chưa tới 16 tuổi mà bỏ học giữa chừng rồi cuối cùng không bằng cấp không nghề nghiệp gì, bị cha mẹ chúng nó chửi quá xá. Nhiều bậc cha mẹ ở Pháp suốt ngày cằn nhằn con cái, mày phải học cho giỏi, phải vô ĐH, ra trường mới kiếm được tiền mới có cuộc sống sung sướng hạnh phúc. Nghe quen hông mí bạn? Big Grin Mà đúng rồi, vô được đại học chơi hết 4 năm có cái bằng ra trường xin được việc vô cơ quan ngồi chơi game facebook tám chuyện cuối tháng lãnh lương sướng quá còn gì. Phải chửi rủa thúc ép tụi nó thì tụi nó mới chịu học để sau này mới thành công chớ. Đó là mình nghĩ thầm lúc nghe bà cô kể vậy với giọng giận giữ kèm chút cay đắng. Rồi bả nói tiếp: Tiền cũng quan trọng, nhưng đâu phải là tất cả, quan trọng con người ta vui vẻ hạnh phúc và hài lòng với cuộc sống của mình. Nhìn lại bà cô với thân hình quá khổ với đồng lương giáo viên còm nhưng lúc nào cũng tươi cười vui vẻ nói năng huyên thuyên hoạt bát, mình nhận ra rằng bả hạnh phúc, chắc bả nói đúng. Mình hơn ai hết lẽ ra phải nhận thấy điều đó từ đầu. Công việc mơ ước của mình là một công việc đòi hỏi nhân viên phải năng động sáng tạo trong một môi trường thân thiện vui vẻ, đoàn kết, cạnh tranh ganh đua nhưng lành mạnh, áp lực nhưng vừa phải, chỉ để mọi người có động lực mà cố gắng. Mình chỉ muốn làm một nhân viên làm công ăn lương bình thường, hết giờ làm là quẳng gánh lo đi, dành thời gian cho bản thân và gia đình chớ không ham mở công ty đấu tranh cấu xé giành giựt này kia. Một căn nhà nhỏ nhỏ (bự quá dọn mệt) xíu xiu thôi là đủ. Về già đi bán bong bóng rồi tới lúc sắp bị quăng vô viện dưỡng lão cái mình bơm thiệt nhiều bong bóng đủ màu sắc cột vô căn nhà rồi bay qua Venezuela thăm thác nước thiên đường rồi ngủ nướng luôn ở đó tới cuối đời. Vậy có gọi là hạnh phúc hông?

À, giấc mơ cột bong bóng vô nhà đó hông phải là hoang đường chỉ có trong phim hoạt hình đâu nha mí bạn.

Ừa, nói thì nói vậy thôi chớ mình vẫn là một học sinh sinh viên phình phường, và má mình lần nào chat cũng mong muốn mình khỏe mạnh học giỏi… Tiếc là người sanh dziên Việt Nam tiêu biểu đó không có được cái nào hết Big Grin

Và rồi…

Sét quánh!!!

Bữa nay mới nhận được tin, kì thi sắp tới thi hết. Thế là chết, khỏi học tủ học quẻ gì hết nha mí bạn sanh dziên Dziệt SighSighSighSighSigh

Friday, April 9, 2010

Ôn tập kỉ niệm xưa

Bữa nay ngồi ôn lại kỉ niệm xưa thấy… sao như mới Laughing Nhớ các bạn quá Love Struck

pano_002 
Toàn cảnh đại bản doanh băng đĩa lậu năm xưa

Tui bụng múi (9:54:46): éo nhớ gì hết (ghi chú: ảnh trách mình bạc tình bạc nghĩa)
Tui bụng múi (9:54:48): Not talking
Bạn đẹp trai (9:54:52): sao không thấy dẫn em đi đâu hết ta
Tui bụng múi (9:54:59):
Tui bụng múi (9:55:03): đi ăn phở với tipt
Bạn đẹp trai (9:55:09): có sao?
Tui bụng múi (9:55:11): zí đi ăn lẩu bò Laughing
Bạn đẹp trai (9:55:12): phở chỗ nào ta
Tui bụng múi (9:55:18): hẹn nhau ở siêu thị SG
Bạn đẹp trai (9:55:27): gần chỗ bánh xèo hả
Bạn đẹp trai (9:55:31): sao không nhớ gì hết ta
Tui bụng múi (9:55:32): ò ò
Tui bụng múi (9:55:37): em thì nhớ gì
Tui bụng múi (9:55:46): em lo cho ***** ***
Tui bụng múi (9:55:49): ***** *****
Bạn đẹp trai (9:55:52): hả
Bạn đẹp trai (9:55:54): lo gì Laughing
Tui bụng múi (9:56:00): ai biết Laughing
Tui bụng múi (9:56:13): burn dĩa cho nó
Tui bụng múi (9:56:20): rồi down **** *** **** ***** cho tụi nó
Bạn đẹp trai (9:56:22): anh đừng nói em không chép gì cho anh nha
Tui bụng múi (9:56:23): hứ
Tui bụng múi (9:56:26): Not talking
Bạn đẹp trai (9:56:32): trời ơi
Bạn đẹp trai (9:56:36): em nhớ hồi đó
Bạn đẹp trai (9:56:44): nhà em là cái kho phim nhạc lậu
Bạn đẹp trai (9:56:48): mọi người qua chép
Bạn đẹp trai (9:56:50): dzui ghê
Bạn đẹp trai (9:56:53): ôi giờ còn đâu
Tui bụng múi (9:58:19):
Tui bụng múi (9:58:42): túm lại em ko có nhớ gì hết ráo
Tui bụng múi (9:58:44): Not talking
Tui bụng múi (9:58:45): bùn
Tui bụng múi (9:58:49): tủi thân
Tui bụng múi (9:58:50): Sigh
Bạn đẹp trai (9:59:03): Laughing
Bạn đẹp trai (9:59:04): ừa
Bạn đẹp trai (9:59:08): em không nhớ gì thiệt
Tui bụng múi (9:59:26): trí nhớ anh dai quá
Bạn đẹp trai (9:59:48):
Tui bụng múi (9:59:48): đi ăn cơm tấm thịt nướng như nai khô
Bạn đẹp trai (9:59:50): thù dai Big Grin
Bạn đẹp trai (9:59:54): á cái đó nhớ
Tui bụng múi (9:59:55): dis
Bạn đẹp trai (9:59:58): Q4 Q4 Love Struck
Tui bụng múi (10:00:17): đi ăn phở với thằng ki Tuấn
Tui bụng múi (10:00:18): Sigh

Image(03)
Tui bụng múi (10:00:34): ăn cơm bò xào ở Ng Cảnh Chân
Tui bụng múi (10:00:36): Sigh
Tui bụng múi (10:00:43): mua đồ ăn qua nhà em ăn với tipt
Tui bụng múi (10:00:49): thôi
Tui bụng múi (10:00:52): haizz
Bạn đẹp trai (10:00:53): ôi
Tui bụng múi (10:00:56): nhắc lại mà em ko nhớ
Tui bụng múi (10:00:59): anh đau lòng
Bạn đẹp trai (10:01:00): nhắc lại kì niệm xưa Big Grin
Tui bụng múi (10:01:00): đcm
Tui bụng múi (10:01:07): vậy mà đòi về anh dẫn đi ăn
Bạn đẹp trai (10:01:15): thì phải ôn lại chớ
Bạn đẹp trai (10:01:15): Big Grin
Tui bụng múi (10:01:23): đi HN thì bỏ anh với Khỉ
Tui bụng múi (10:01:26): đi với thằng Hello
Tui bụng múi (10:01:27): Sigh
Tui bụng múi (10:01:37): bạc bẽo
Bạn đẹp trai (10:01:45): ủa có đi chung mà
Bạn đẹp trai (10:02:00): với lại em có iu anh với khỉ đâu, em iu Hello
Bạn đẹp trai (10:02:04): anh phải thông cảm chớ

Image(14) Mình tung tăng thả diều còn ảnh thì tự sướng Rolling on the floor

Image00 Tự sướng phần 2 Rolling on the floor Công nhận ảnh can đảm thiệt Rolling on the floor

Image(002) Image(001)
Làm live show tự sướng cho ảnh luôn, dù gì ảnh cũng hết ế rồi không lo Rolling on the floor

DSCF4151 Đi chơi phục vụ các ảnh vầy mà kêu mình bỏ rơi coi xạo không Big Grin

DSCF4149

DSCF4148 DSCF4150

DSCF4177 Nhân tiện post lại tấm này, ngôi sao trẻ sáng giá của Moviesboom Laughing
Ai muốn lấy hình to rửa ra để dưới gối thì liên hệ mình nha Laughing